Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 459

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cũng không để ý, lạnh lùng nói:“Chúng ta còn tưởng trong mắt đại ca chỉ có chủ tử mình, không biết đến huynh đệ tỷ muội này nữa chứ. "
Tô Trì bị nàng nói tới mặt mày xanh mét, đùng đùng bỏ ra đình ngồi.
An Bình công chúa đang cùng đại tiểu thư hái hoa, thấy Tô Trì nổi giận, liền ra hiệu các cung nữ tránh ra, lại khéo để đại tiểu thư tới chỗ Tô Mạt, bản thân mình đi tới đình gặp hắn.
Tô Trì thấy nàng tới, hừ một tiếng, cũng không đứng dậy hành lễ.
An Bình cắn môi, cũng không đem địa vị công chúa ra áp chế, dịu dàng nói : " Thiếp thấy các muội ấy rất tốt, có lẽ, chàng nên thân cận với các nàng nhiều hơn. "
Tô Trì không nói nữa lời, quay người bỏ đi.
An Bình công chúa bị người không ngó tới, tâm tình kém tới cực điểm, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ tới muốn ngất đi.
Cung nữ bên kia vẫn âm thầm quan sát, vội tới đỡ nàng, phát hiện tay nàng lạnh như băng, khẽ nói : " Công chúa, chúng ta ngồi cũng lâu rồi, nên về cung thôi. "
An Bình lắc đầu, dẫn người tới cáo từ.
Vừa đi tới đã thấy một bà tử vội chạy tới, hình như nói gì đó với Tô Mạt.
Tô Mạt a một tiếng, lập tức kêu Lăng Nhược cùng vài người đi với nàng.
Đại tiểu thư vội hỏi có chuyện gì, Tô Mạt họ cười :“Các tỷ cứ ở đây tiếp công chúa điện hạ, muội qua đây một chút. "
Nàng lại dặn người giữ yên lặng, không cần kinh động lão phu nhân, tránh cho người tức giận.
Nàng cũng không cho các tỷ tỷ với ca ca đi theo mình bởi nàng biết, trong lòng họ quan hệ tôn ti còn nặng lắm.
Tô Mạt dẫn theo người nhanh chân qua sân của Hỉ Thước di nương. Vừa qua tới đã nghe tiếng khóc của Hỉ Thước, tiếng van xin, còn tiếng cả những nha đầu la hoảng, hỗn loạn vô cùng.
" Ngươi cái đồ tiện nhân, chỉ là nha đầu hầu hạ ta, cũng xứng được quyền nuôi con sao ? "
Tiếng nói của Vương phu nhân vào ban đêm càng trở nên âm độc, không còn cái vẻ giả vờ nhã nhặn như trước đây.
Tô Mạt hừ lạnh, đá văng cửa viện, xăm xăm đi tới, thị vệ hai bên lập tức ngăn lại.
Lông mày không thèm nhướng, Tô Mạt Pu'ng tay, một cây kim nhỏ xíu bắn ra chính xác cắm ngay huyệt đạo của hắn, thị vệ cản đường tức thì gục xuống.
Lăng Nhược tiếp được hắn, truyền nội lực vào nam châm hút cây kim ra rồi mới đặt thị vệ qua một bên, theo Tô Mạt vào trong.
Một thị vệ khác chạy tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc.
Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục. Tiểu thư mới ra ngoài một thời gian ngắn mà công phu đã tiến bộ đến không ngờ.
Loại này phất huyệt thủ pháp này, người thường phải mất vài năm mới thi triển thuần thục được.
Nhìn vào, Tô Mạt biết ngay thị vệ này là do tô Văn Nhi cho Vương phu nhân mượn để dễ bề hành động. Mụ ta muốn nhân cơ hội mọi người đang tụ tập chỗ lão phu nhân mà tới đây thực hiện quỷ kế.
Vương phu nhân đang ôm một đứa nhỏ, thấy nàng tới thì lạnh lùng : " A, chủ nhà đến đây!”
Hỉ Thước thấy Tô Mạt đến, vội chạy tới, sắc mặt trắng bệch càng thêm tiều tụy : “Tiểu thư, xin người cứu mập mập.”
Trẻ con không có đại danh, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh mập mập là do lão phu nhân đặt, muốn cho nó lớn lên mập mạp, khỏe mạnh hơn người.
Tô Mạt mấy ngày nay vì chuyện Tần Nguyên Quân mà nhức đầu nên chỗ của Hỉ Thước chỉ đi qua có mấy lần, thấy mọi thứ đều ổn nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ lại xảy ra chuyện.
Nàng sai người đỡ Hỉ Thước vào trong, uống bát canh long nhãn ổn định lại tinh thần còn mình gặp Vương phu nhân đòi đứa nhỏ.
Vương phu nhân nắm đứa nhỏ trong tay, đắc ý nói:“Cho dù có muốn nuôi đứa nhỏ cũng phải để ta nuôi. Ta đây còn sống ngày nào, các người đừng mong trèo lên đầu ta mà cưỡi. "
Bà biết, Tô Nhân Vũ chắc chắn sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt, nói không chùng sau này còn truyền tước vị lại cho nó, đến lúc đó con mình sẽ hết hy vọng.
Con không có tước vị, bà sẽ bị nhốt tại tiểu viện, cả đời ăn chay niệm phật.
Nay nhà mẹ đẻ mặc kệ, hoàng quý phi cũng không quan tâm đến, bà còn dựa vào đâu được đây ?
Dĩ nhiên chỉ còn con trai là chỗ dựa duy nhất.
Con gái ruột của mình lại bị bọn họ xúi giục, lòng không hướng về mẹ nó, mình còn đường sống sao ?
Tay bà đặt lên *** đứa nhỏ, cong Ng'n t P0'p chặt cổ nó, : " Nếu ngươi chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ thả nó. Nếu không, ta có P0'p ૮ɦếƭ nó cũng không ai nói được gì. Từ xưa tới nay, vợ là trời, thiếp thất chỉ là đồ vật bỏ đi. Hơn nữa, Tô gia không thiếu đứa nhỏ, ૮ɦếƭ một đứa cũng chẳng có gì lớn. "
Lăng Nhược tức giận, nhìn Tô Mạt:“Tiểu thư, để nô tì ! "
Tô Mạt ngăn nàng lại, nhìn Vương phu nhân, thản nhiên nói:“Tới giờ mà bà còn chưa tỉnh sao ? Nếu bà an phận, bà có thể tiếp tục ở Tô gia bình an sống hết đời. Nếu bà vẫn không chịu dừng lại, tới lúc đó đừng trách người khác. Không lẽ, bà nghĩ bọn ta còn là những đứa nhỏ nam sáu tuổi mặc bà thao túng chắc ? Bà cho là một đứa nhỏ ૮ɦếƭ yểu không là gì. Bà có nghĩ tới người cũng có thể có bệnh không ? Bà cũng lớn tuổi rồi, hôn nhân của đại tỷ không thuận lợi, cô gia tương lai bị người đánh cho tàn phế khiến bà hết sức đau buồn. "
Vương phu nhân cười :“Ta thương tâm? Ta còn ước gì tên khốn đó ૮ɦếƭ ngay lập tức nữa kìa. Muốn cưới con gái ta ? Nằm mơ. "
Tô Mạt nhướng mày, tiếp tục nói:“Đại ca ở phía nam bị thương, tin tức truyền lầm, bà cho là huynh ấy không qua khỏi, gấp đến độ phun máu, hôn mê. "
" Nói xàm ! " Vương phu nhân giận run : " Ngươi còn nói nữa, ta P0'p ૮ɦếƭ nó ! "
Tô Mạt mỉm cười :“Trong nhà gặp thích khách, lão tổ mẫu bị thương, lòng bà nóng như lửa đốt, nổi giận trách mắng Tô Văn Nhi, không may té xuống giường, sau đó trở bệnh nawngh… "
Lời nàng nói ra mỗi lúc một nhanh nhưng ánh mắt vẫn mềm mại, nhu hòa như cũ, chính là vẻ nghiêm nghị phát ra khiến người khác không dám tới gần.
Nàng tiếp tục:“ Trong lễ Vạn thọ chương, bệ hạ bị gian tặc ám sát, ngươi lo cho lão gia, sợ lão gia không tròn trách nhiệm khiến bệ hạ gặp bất trắc, lo tới nỗi ngất xỉu… Cho nên, hiện giờ, bà đã bị trúng gió, nằm trên giường không động đậy được… "
Vương phu nhân giận run, nói năng lộn xộn,“Ngươi, ngươi, đồ yêu nữ, đồ lòng dạ rắn rết.. "
Tô Mạt bình tĩnh nhìn bàn tay nàng run rẩy bấu chặt đứa bé, đau đến nỗi làm nó khóc ré lên.
Vương phu nhân hung tợn:“Ngươi câm miệng, nếu không ta giết nó.”
Tô Mạt bình tĩnh thổi thổi Ng'n t : " Bà cứ tự do. Con gái ruột của mình còn không tha huống chi là con người khác. Bà đó, đứng có mở miệng là nói làm vì con, thật ra bà làm chỉ vì mình thôi. Bà là loại người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, là loại đàn bà vô sỉ đến cực điểm. "
Vương phu nhân lảo đảo :“Ngươi, sao ngươi biết được ? "
Nói tới đây, bà ta tự nhiên nổi điên, giơ tay hung hăng quật xuống, nhưng cánh tay dường như không nghe theo ý bà ta, đột nhiên tê liệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc