Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 457

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt quay đầu nhìn Vu Hận Sinh, sau đó nói với Hoàng Phủ Cẩn: “ Như vậy đi, cắt mũi với lỗ tai của hắn, không, hay là làm cho hắn điếc luôn đi, để hắn khỏi hại người..”
Nói xong, nàng đeo bao tay, không có quấn nam châm như lần trước, lấy hết số ngân châm Vu Hận Sinh giấu trong người. Nàng ước lượng số ngân châm rồi nói: “A Lí, tránh ra, ta muốn thử châm.”
Nói xong, nàng hít vào, vận khí, hắn dám bắt cóc nàng, còn dám ở trên đường tập kích bọn họ, nàng nếu không cho hắn nếm chút đau khổ, không phải làm khó danh tiểu ma nữ sao!
Nàng nhắm mắt lại, phóng, cương châm lệch hướng.
Có lẽ do lực đạo nàng không đủ, cũng có thể do nàng cố ý, cương châm chỉ đâm cạn bên ngoài, trên mặt, trên người hắn đầy châm, nhưng vết thương không sâu, chút máu này có thấm gì.
Tô Mạt thở dài: “Được rồi, ta thừa nhận, mình chưa đủ mạnh, không lợi hại như ngươi. Cương châm này muốn Gi*t người cần nội lực rất lớn. Chỉ dựa vào điểm đó cũng đủ để ta khâm phục ngươi, không tra tấn ngươi nữa.”
Nàng vung tay, cho A Lí thu lại lưới đánh cá thu, giao Vu Hận Sinh với Vu Hãn cho thị vệ, tùy hoàng đế muốn xử sao thì xử.
Quay đầu, nàng thấy Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn bóng lưng Vu Hận Sinh cho đến khi biến mất, liền hỏi: “ Chàng nói xem Vu Hận sinh này là người ra sao? Một đường ám sát hoàng đế, không liên lụy bất kì thủ hạ nào. Ngoại trừ Vu Hãn tiếp ứng hắn ra chúng ta không thấy bất cứ kẻ nào khác, chẳng lẽ hắn có âm mưu gì?”
Hoàng Phủ Cẩn vẻ mặt mệt mỏi, thân thiết nói: “Nàng sao rồi? Có bị thương không?” Sau đó, hắn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng nói:“ Để cho ta ôm nàng một chút. Một chút thôi.”
Tô Mạt nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “ Không cần biết xảy ra chuyện gì, muội sẽ luôn ở bên chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm động, cúi đầu cọ cọ hai má nàng , ôn nhu nói:“Chúng ta trở về đi.”
Chuyện thích khách trong lễ Vạn thọ khiến lòng người kinh thành khi*p sợ, nhà nhà đóng chặt cửa.
Hoàng đế sai Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ, Hoàng Phủ Giác, tính cả Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm, đại lý tự khanh điều tra toàn bộ kinh thành, phàm là ai mang theo νũ кнí đều phải đến quan phủ đăng ký, mọi lò rèn đều phải có giấy phép của quan phủ, nếu có người nào muốn rèn binh khí cũng phải báo trước cho quan phủ một tiếng.
Hơn nữa, triều đình cũng dần hạn chế dân gian cất giữ νũ кнí, các võ đường đều bị kiểm soát gắt gao.
Tô Mạt không cho là đúng, nhưng cũng không muốn xen vào, hoàng đế lần này bị dọa không nhẹ nên muốn không chế tất cả những người tập võ, muốn bẩn than nắm rõ đường đi nước bước của họ.
Nàng vừa trở về, tự nhiên muốn ở yên trong phủ, không muốn bước ra khỏi cửa.
Nàng có đến thăm lão phu nhân, tuy bà không bị thương gì nặng nhưng tuổi bà đã lớn, nguyên khí bị hao tổn là không thể tránh khỏi, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
Nàng về tới nhà, Tô gia như được cấp thêm sinh khí, mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Trương ma ma, lão phu nhân bị bệnh, Quốc Công lo việc bên ngoài, nhị thiếu gia cũng không thể giúp.
Trong nhà quả thực......
Thỉnh an lão phu nhân xong, Tô Mạt đi qua nhìn Hỉ Thước với đệ đệ.
Thấy hắn như một con mèo nhỏ, nàng chỉ đứng nhìn, không dám bồng lên, sợ không cẩn thận lại làm nó bị thương.
Nó thực ngoan, không khóc, không nháo, chỉ đều đều ngủ.
Nàng không ở lại lâu, dặn dò mọi người chiếu cố hai mẹ con cho tốt rồi dẫn các tỷ về phòng mình. Mấy tỷ muội bên trong nói chuyện suốt đêm.
Kim Kết với Thủy Muội không về chung với nàng, trong nhà chỉ có Hoàng Oanh cùng vài nha đầu hầu hạ nàng, Tô Hinh Nhi liền đề nghị, ba tỷ muội ở chung , bọn nha đầu cùng nhau hầu hạ, cũng bớt lo.
Tô Hinh Nhi nhanh chóng đem chuyện của nhị tiểu thư kể cho Tô Mạt nghe: “ Mạt nhi tốt ơi, may là muội về rồi. Muội không biết đâu, mấy ngày nay ả kiêu ngạo thấy mà ghét, đi đường mà đuôi vểnh lên luôn.”
Thích khách xuất hiện trong cung đúng là làm Tô Hinh Nhi hoảng sợ nhưng vẫn không làm nàng quan tâm bằng chuyện thích khách ám sát Tổ mẫu, còn cả chuyện của Tô Văn Nhi nữa.
Dù sao tân quân đăng cơ, Tô gia vẫn ở đây, vẫn là thần tử của tân hoàng.
Tô Mạt mỉm cười:“Tam tỷ đừng nóng, nàng ta chỉ là một than tầm gửi, sống bám vào cây, đại thụ chưa ngã, nàng làm sao đổ được?”
Tô Hinh Nhi cũng hiểu được đạo lý này, gật gật đầu: “ Tỷ biết, nhưng vẫn tức.”
Tô Mạt thân thiết nắm tay tỷ tỷ: “ Nàng làm lương đệ của nàng, không liên quan chúng ta.”
“Nhưng mà ta tức!”
Tô Mạt cầm các nàng thủ,“Không cần tức, nàng có thể làm lương đệ có thể, nhưng không làm gì được chúng ta, cùng chúng ta không liên quan. ”
Chuyện này liên quan đến mặt mũi gia tộc, nàng tin phụ thân và tổ mẫu sẽ thận trọng xử lý, không làm mất mặt Tô gia.
Ngày hôm sau, Tô Mạt tới Tề vương phủ thăm Lăng Nhược, nghe ní vết thương của nàng ấy đã tốt hơn nhiều, chỉ là còn cần phải nghỉ them mấy ngày mới khôi phục.
Tô Mạt khuyên nàng an tâm nghỉ ngơi, sau đó đi qua thăm Diệp Tri Vân với anh em Lưu Vân.
Lưu Niên đã ૮ɦếƭ, vì cứu hoàng đế.
Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn.
Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực.
Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.
Tô Mạt ngồi bên cạnh Diệp Tri Vân, tựa đầu vào vai ông ta: “Diệp bá, là người cho phép Lưu Niên đi bảo vệ hoàng đế, giờ hắn mất, chắc người buồn lắm.”
Diệp Tri Vân Im lặng hệt như một pho tượng, sau một lúc lâu, mới mở miệng:“Hắn đáng ૮ɦếƭ, nhưng không thể đột nhiên mà ૮ɦếƭ, ít nhất triều đình không thể loạn. Tuy hắn thật đáng ૮ɦếƭ, nhưng hắn cai trị thiên hạ này cũng không tệ lắm. Ngay cả...... Hoàng hậu đều … không bằng, ai Gi*t hắn ૮ɦếƭ ta không quan tâm nhưng cần phải khiến cho thiên hạ không loạn, cần phải có một lực lượng cân bằng khác lên thay. Dân chúng.. không có tội. Gã .. mới đáng ૮ɦếƭ vạn lần.”
Hận ૮ɦếƭ hắn , lại còn sai đệ tử yêu quý của mình đi bảo vệ hắn.
Diệp Tri Vân không biết mình hận hoàng đế , hay là hận chính mình .
Hận đã mấy chục năm nay lại cứ như mới ngày hôm qua.
Tô Mạt vỗ vai hắn, ôm hắn: “ Diệp bá, người làm đúng. Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”
Trước đây, nàng không có chút tình cảm gỉ với chỗ này, nhưng còn bây giờ…
Nàng có gia đình, có bè bạn, nếu thiên hạ đại loạn, nhưng thứ đó cũng sẽ đảo lộn.
Hai hằng nước mắt Diệp Tri Vân chảy dài:“Là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy, không bảo vệ được bọn họ.”
Tô Mạt nhẹ an ủi : “ Ngài không cần tự trách , tất cả đều trôi qua rồi, người biết không? Kỳ thật, người ૮ɦếƭ, cũng không phải thật sự đã ૮ɦếƭ, bất quá là biến mất khỏi thế giới này mà thôi. Có lẽ, họ đã đi tới một thế giới khác, quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Diệp Tri Vân nhìn nàng, môi run run: “ Con người, thật sự có thể luân hồi sao?”
Tô Mạt gật đầu: “ Thật. Mỗi người khi sinh ra đều có một sứ mệnh. Khi hoàng thành xong sứ mệnh đó, họ sẽ rời đi, trong mắt chúng ta lại tưởng rằng họ đã ૮ɦếƭ.”
Diệp Tri Vân dần dần an tĩnh lại, hắn đột nhiên cười rộ lên, xoa xoa nước mắt:“Ai, để ngươi chê cười.”
Nhiều năm như vậy, hắn luôn cắn răng chịu đựng, giờ lại khóc như đứa con nít, đúng là xấu hổ mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc