Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 456

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai. Hơn nữa, thứ công pháp ta tu luyện càng làm cho ta nhớ mọi việc kĩ hơn. Ai cũng nói đứa nhỏ không nhớ gì, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngươi tin không ? "
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, trong nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, không biết đâu thật đâu giả.
“Ngươi là hoàng tử, cho dù không được sủng, cũng không nhận ngược đãi giống như ta. Bọn họ tưởng ta đã ૮ɦếƭ, đem ta quăng vào hồ nước vừa dơ vừa thối. Không ngờ ta lại không ૮ɦếƭ. Ngươi nói, là do ông trời chiếu cố ta, hay oán hận mà giữ mạng ta ? "
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, tầm mắt có điểm mơ hồ.
Vu Hận Sinh tiếp tục nói:“Ta bị giết không bao lâu thì mẫu hậu cũng ૮ɦếƭ, nhưng mẫu phi của ngươi thì không. Chẳng lẽ nàng cái gì cũng chưa nói cho ngươi sao? Không nói ngươi nghe nàng với hoàng hậu tình như chị em sao? Không nói ngươi nhe hoàng đế đã ngược đãi nàng như thế nào sao? Đương nhiên. Nàng sao có thể nói được. Nàng muốn bảo vệ ngươi, muốn ngươi hồn nhiên mà lớn nên nuốt hết mọi tủi nhục vào trong. Ta thật hâm mộ ngươi. "
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ động tình, tinh thần có chút thác loạn, ánh mắt tan rã, nhất thời hừ lạnh một tiếng, hung hăng một chưởng đánh đi qua.
Xa xa đang xem cuộc chiến, hoàng đế sắc mặt âm trầm, hắn không biết vì sao Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên dừng lại, nghe thích khách nói chuyện.
Lưu Ngọc bị trọng thương, vừa uống xong thuốc liền lên tiếng : " Bệ hạ, thích khách kia biết thuật nhiếp hồn, không chừng điện hạ đã trúng gian kế của hắn. "
Hoàng đế phất tay, vừa tính cho người hỗ trợ đã thấy Vu Hận Sinh tập kích Hoàng Phủ Cẩn, mọi người nhất thời kinh hãi
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng.
Một người như diều đứt dây bay lên .
Hoàng Phủ Cẩn thần sắc đông lạnh, nghiêm nghị đứng ở nơi đó, nhìn Vu hận Sinh nằm trên mặt đất.
Hắn thản nhiên nói:“ Bình thường ngươi ít nói, nửa chữ cũng không hé rang, hôm nay lại nói quá nhiều. Không cần biết chuyện ngươi kể có cảm động cỡ nào, đáng tiếc ta không phải kẻ thừa long thương hại. Chuyện của ngươi đối với ta vô dụng.”
Vu Hận sinh lau máu bên khóe miệng: “ Ngươi dám nói ngươi không để ý sao? Nhìn thẳng vào sự thật đi, chuyện ta nói không có nửa câu giả dối. Toàn bộ là sự thật.”
hận sinh xoa xoa bên miệng vết máu,“Ngươi hướng trong lòng đi, không cần phủ nhận. Ta nói đều là sự thật.”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo: “Vậy ngươi càng đáng ૮ɦếƭ .”
Nếu hắn thật sự bất bình cho thân thế mình, phải hận hoàng đế, chứ không phải mọi người, không nên đại khai sát giới, lại càng không nên giết Lưu Niên!
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại bi phẫn vô cùng, chính là không chịu tiết lộ một chút ít.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi có quá khứ bi thảm cỡ nào, nhưng đem bất hạnh đó đổ xuống cho người khác, ngươi đáng ૮ɦếƭ.”
Hắn phi thân lên, không lưu tình chút nào đánh về phía Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh: “Ngươi đang sợ, sợ lời ta nói là sự thật..”
Hắn ném ra mấy quả phích lịch đạn, một trận sương trắng bốc lên, người biến mất không dấu vết.
Lúc Vu Hận Sinh chuẩn bị ném, Hoàng Phủ Cẩn đã đề phòng nhắm mắt lại, vừa dứt tiếng nổ đã phi thân duổi theo.
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn, lúc phích lịch đạn nổ, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt, mở mắt ra, Tề vương cùng thích khách một người cũng không thấy.
Khác với bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, mấy người Tô Nhân Vũ cùng Lưu Ngọc thấy rõ vô cùng.
Vu Hận Sinh mặc dù nhanh nhưng vẫn bị Hoàng Phủ Cẩn đuổi theo sát nút.
Tô Nhân Vũ nói: “Bệ hạ, thần đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, ngày đêm tuần tra. Không hiểu sao thích khách vẫn trà trộn được vào đây?”
Hoàng đế sắc mặt băng hàn, không giận mà uy, lễ Vạn thọ nhiều người tham dự, bá quan văn võ, ai cũng có thể đem theo người hầu vào cung.
Không đúng, quan viên nào dẫn theo người hầu đều có đăng kí, kiểm tra kĩ lưỡng, hơn nữa bọn họ không được ngồi xe đi vào, chỉ có thái tử cùng các hoàng tử mới có thể…
Hoàng đế lạnh lùng thốt: “Truyền lệnh, lập tức tra rõ cả tòa nội cung. Rồi sau đó là hoàng thành, nội thành, ngoại thành. Hễ thấy kẻ nào khả nghi, bắt ngay lập tức.”
Chúng thần lĩnh mệnh, lập tức đi làm.
Vu Hận Sinh chạy tới chỗ hẹn với Vu Hãn nhưng không thấy người đâu, xe ngựa càng không có.
Còn đang tìm, Hoàng Phủ Cẩn đã đến trước mặt hắn, lạnh lùng thốt:“Ngươi đừng đợi, Vu Hãn sẽ không xuất hiện .”
Lúc này, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trên cây nhìn xuống, cười hì hì: “Lúc ở Dã Kê không thấy ngươi, ta đã nghi ngươi có âm mưu gì. Ta đoán ngươi dùng kế điệu hổ ly sơn, gây rối ở Dã Kê giết được chúng ta thì giết, để ngươi rảnh tay chạy tới đây ám sát hoàng đế, đúng chưa?”
Vu Hận Sinh hừ nhẹ: “Ngươi thực thông minh, bất quá cẩn thận mệnh không lâu.”
Tô Mạt đắc ý lắc lư, hai chân vung vẫy: “ Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng mạng ta dài lắm, tai họa vạn năm nha.”
Nàng vừa cắn bí đỏ, vừa phun khắp nơi khiến Vu Hận Sinh tức ૮ɦếƭ.
Hắn ghét cái loại nữ nhân thô tục, rùng mình một cái đánh úp về phía Hoàng Phủ Cẩn, thừa lúc Hoàng Phủ Cẩn lui ra sao lại bẻ hướng, tấn công Tô Mạt.
Dương đông kích tây!
Tô Mạt kinh hô một tiếng,“A --”
“Phanh” một tiếng, một người nện mạnh trên mặt đất.
Vu Hận sinh bị một tấm lưới trói lại, càng giãy dụa càng chặt, cuối cùng bị trói thành một cục, không thể động đậy.
Tô Mạt vỗ tay nhảy dựng lên, cười nói: “Ha ha, Vu Hận Sinh, sao ngươi học làm con rùa rồi?”
Nói xong, nàng đi tới, đá một phát vào ௱ô** hắn, sau đó lục lọi lấy ám khí hắn giấu trong người ra, lấy một món đá một cai, lát sau lấy ra được mấy lưỡi dao bạc, mỏng như tờ giấy, vô cùng tinh tế.
Tô Mạt giật mình, những lưỡi dao này tinh xảo không khác gì dao phẫu thuật ở hiện đại.
Nàng tiếp tục đá nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không hề giãy dụa, càng không có vẻ gì là nhục nhã.
Tô Mạt cười hắc hắc, lấy đầu ngón chọt chọt: “ Xin lỗi nha, VK ngươi nhiều như vậy, lát nữa ta phế hết công phu của ngươi rồi, mấy thứ này sẽ không còn chỗ dùng, chi bằng cho ta. Ta rửa sạch rồi sử dụng lại cũng được.”
Vừa rồi, khi Vu Hận Sinh phi thân lên, nàng sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn có A Lí giúp một tay.
A Lí phụ trách điểm huyệt, nàng phụ trách quăng lưới, sẵn tiện điểm vài huyệt đạo.
Dù sao nàng cũng có luyện qua thiên thủ Quan Âm, cũng có chút thành tựu nho nhỏ- tuy chưa vượt qua được tầng thứ nhất – nhưng cũng coi là có thành tựu đi.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, lại điểm thêm mấy huyệt nữa, để Tô Mạt tha hồ mà đá hắn.
Tô Mạt cũng không thèm khách khí, vừa đấm đá vừa ra tay lục lọi.
Vu Hận Sinh mặc quần áo thật nhiều, lớp nào cũng có chứa ám khí, lột một lớp thấy cương châm, lột lớp nữa thấy độc phấn, lột lớp nữa..
Tô Mạt nghĩ nghĩ, quyết định thật nhanh: “A Lí, chúng ta lột sạch luôn đi, hắn mặc nhiều quá.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, hoảng hồn giữ chặt tay nàng: “ Không được.”
Tiểu nha đầu này đã soát người mà còn sờ soạng người ta nữa, đã vậy còn lẩm bẩm cái gì mà cơ bắp rắn chắc, cái gì cân đối, cái gì là nhất… đừng tưởng rằng hắn nghe không thấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc