Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 455

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá.”
Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.
Đột nhiên, Lưu Ngọc bị đánh bay ra ngoài, đập vào cửa sổ, nặng nề ngã xuống.
Vu Hận Sinh bay lên, hắc y như mực, tối om giống giống như cửa vào địa ngục, cho người ta không rét mà run.
Hoàng đế nhìn mặt hắn mặt, chấn động : “Không thể, không thể nào… "
Hắn đang hoang mang, một trảo của Vu Hận sinh đã bổ tới, Lưu niên vội đẩy hoàng đế qua một bên, năm ngón tay Vu Hận Sinh liền chộp vào gáy hắn, mạnh mẽ cắm sâu vào.
Lưu Niên mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện về, cuối cùng dừng ở trên mặt Vu Hận Sinh, đồng tử chợt co rút lại :“Ngươi là......”
Nói đến đây, nắm ngón tay Vu Hận Sinh tăng thêm lực đạo, Lưu Niên không nói thêm gì được nữa, đôi mắt to linh động dần mất đi ánh sáng.
Vu Hận sinh không một chút chậm trễ, vất Lưu Niên qua một bên, phi thân đánh úp về phía hoàng đế, bọn thị vệ cuống quít hộ giá, một số liều ૮ɦếƭ ngăn cản Vu Hận Sinh, một số đưa hoàng đế nhanh chóng thoát đi.
Một khi hoàng đế rời đi, lập tức tên như mưa bắn về phía trong điện.
Hoàng đế hốt hoảng thoát đi, bọn thị vệ đều chắc chắn thích sẽ bị bắn ૮ɦếƭ trong đó.
Đợi loạt tên chấm dứt, thủ lĩnh thị vệ phái người xem xét, thị vệ chưa kịp vào, một bóng người từ cửa sổ đã phi thân thoát ra, hướng về phía hoàng đế thoát đi truy kích.
Trong cung, bọn thị vệ đều hô bắt thích khách, nhưng không biết thích khách ở chỗ nào, vì tránh cho hoàng đế trách tội, nên ba bên bốn phía mở rộng phạm vi lùng sục.
Cuối cùng, Vu Hận sinh cũng tìm thấy hoàng đế ở Cảnh Ngọc Cung đang được vô số thị vệ bảo hộ, hắn đã không còn luống cuống như lúc nãy, ánh mắt lãnh trầm nhìn hắn.
Vu Hận Sinh cong môi khiến cho các thị vệ không rét mà run.
Vị trí hắn cách hoàng đế không xa, thị vệ chung quanh không dám bắn tên, sợ tổn thương hoàng đế.
Mọi người gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn hơi hơi cong lên khóe môi, nở nụ cười, kia tươi cười quả thực là hồn xiêu phách lạc, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng ***, giống như mãnh thú khát máu, tay khẽ giơ lên, nhanh như điện vọt vào giữa nhóm thị vệ.
Không ai thấy được hắn dùng VK gì, nhưng từng người một lần lượt ngã xuống, cổ họng gãy ngang, máu tươi giàn giụa.
Sau lưng hắn, tên bắn như mưa. Vu hận Sinh tỉnh bơ cầm xác một thị vệ chắn tên, tiến về phía tước.
Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ cho hoàng đế một đao, sau đó thực kích động nói cho hắn biết......
Vu Hận Sinh vô cùng kích động, chưa bao giờ hắn H**g phấn như hôm nay, từng tế bào trong người hắn như run lên..
Thị vệ trong cung không ngừng đổ tới nhưng đều bất lực. Bọn họ chưa từng gặp một người nào như vậy. Hắn không phải người, hắn là ma quỷ.
Năm đó, Tề vương điện hạ đánh Mạc Vân Quốc, *** như rạ, chỉ sợ cũng như thế này thôi .
Lưu Ngọc được người cứu tỉnh, qua loa băng bó xong liền hỏi rõ phương hưởng thích khách, tiếp tục đuổi theo.
Lúc Vu Hận Sinh bay lên, trong đầu hoàng đế xẹt qua vô số hình ảnh, có gương mặt của hoàng hậu, mặt hai đứa con của hắn, mặt vô số người ૮ɦếƭ trong tay hắn, còn có Thục Phi, nữ nhân nhìn như dịu dàng lại rất kiên cường..
“Mạng ta xong rồi.” Hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi gươm sắc kết liễu.
Không có đau đớn như trong tưởng twowgnj, một người nhoáng lên đỡ chiêu của thích khách, hai người như mãnh hổ quấn lấy nhau, kì phùng địch thủ.
Người nọ áo thô đơn giản nhưng vẫn khoogn che lấp được vẽ lãnh tuấn, cùng thích khách như u minh quỷ sứ đanh nhau lại không có nửa điểm kém hơn.
Trên tay hắn không có VK gì, chỉ có nội lực tuôn ra, tay áo phiêu phiêu, giống như một điệu múa thần tiên, tiêu sái lỗi lạc.
Động như mây trôi, vững như tùng bách.
Hoàng đế thấy rõ người nọ là Hoàng Phủ Cẩn, lập tức thể xác và tinh thần buông lỏng, lập tức té xuống, vài thị vệ vội bước lên đỡ lấy.
Bọn thị vệ hoan hô vang dội:“Tề vương, Tề vương, Tề vương!”
Mà lúc này bách quan từng tốp, từng tốp vào cung, vài vị trọng thần vội vàng đi theo thị vệ vào Cảnh Ngọc Cung.
Chúng thần lập tức thỉnh tội, hoàng đế lòng còn sợ hãi, nhưng cũng biết không thể trách bọn họ, phất phất tay, lập tức làm cho người ta đem thích khách tầng tầng vây quanh.
Lúc trước là do thích khách quá hung hãn, thị vệ không có cơ hội phản kích. Giờ có Hoàng Phủ Cẩn gia nhập cuộc chiến, thị vệ có thời gian tản ra, an bài thiên la địa võng, quyết bắt bằng được thích khách.
Hai người đánh nhau quá mức kịch liệt, không khí trong phạm vi ba trượng khiến người ta hít thở không thông, quân lính chỉ có thể bảo vệ hoàng đế rời khỏi khu vực đó.
Vu Hận Sinh lạnh nhạt : " Mạng ngươi cũng không tồi. "
Hoàng Phủ Cẩn không ngừng công kích, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết ta, không dễ vậy đâu, đại công tử!”
“Ngươi sai rồi, đại công tử là thái tử, không phải ta. Lần ở Lai Châu, kẻ ám sát ngươi là tay chân của hắn, không liên quan đến ta. "
Vu Hận Sinh vừa kinh ngạc về thực lực Hoàng Phủ Cẩn, khiến hắn H**g phấn không thôi, một bên không ngừng minh oan cho mình.
Hoàng Phủ Cẩn mặt trầm như nước : “Ngươi không cần châm ngòi ly gián.”
Vu Hận Sinh cười rộ lên : “Các ngươi ở Lai Châu giở trò, ta chỉ lợi dụng cơ hội thổi thêm chút gió, lừa các ngươi rời đi, sau đó đến ám sát cẩu hoàng đế, kế hoạch chặt chẽ lại phá hủy trong tay ngươi. Ngươi thật đúng là phúc tinh chuyển thế a ! "
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, thúc dục nội lực, toàn lực ứng phó, nhất định phải đưa hắn đánh gục mới bằng lòng bỏ qua.
Vu hận sinh buồn bã nói:“Ngươi gấp gáp muốn ta ૮ɦếƭ, chẳng lẽ không tò mò ta là ai, có thù hận gì với hắn sao ? "
Hoàng Phủ Cẩn không nói
Vu Hận Sinh tiếp tục ngăn cản thế công của Hoàng Phủ Cẩn, một mặt thuyết phục : “Ngươi đoán chúng ta nói chuyện như vậy, chỉ đánh nhau cho có lệ, hắn sẽ nghĩ gì không ? Hắn là kẻ đa nghi, ngươi có chắc hắn không nghi ngờ ngươi mang tâm phản trắc không. Nên nhớ, hắn là kẻ giết con ruột mình không nháy mắt .”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Vu Hận Sinh hỏi lại:“Ngươi sẽ giết huynh đệ mình sao ? Thái tử, Hoàng Phủ Giác, hoặc là con của hoàng hậu đã mất ?”
Hoàng Phủ Cẩn chấn động, sựng người lại, không dám tin nhìn hắn :“Không có khả năng.”
Vu Hận sinh nhướng mày : “ Tại sao không thể ? Thủ Chính giết hai đứa con của hoàng hậu. Ta là đứa thứ hai, lớn hơn ngươi một chút. Ngươi dĩ nhiên không biết, nhưng Diệp công công rõ ràng nhất. Còn nữa, hắn có kể cho ngươi nghe, mẫu phi của ngươi tại sao lại ૮ɦếƭ không ? Hoàng hậu tạo sao lại ૮ɦếƭ ? Vết thẹo trên mặt Diệp công công cùng một thân thương tật do đâu mà có không ? Không lẽ ngươi giống như gã Lưu Niên ngu xuẩn kia, ra tay cứu kẻ thù của sư phụ mình ? Ngu xuẩn như hắn, đáng phải ૮ɦếƭ. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc