Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 453

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói tới đó thì thấy Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế.
Hoàng đế uống vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị về thay quần áo.
Trầm Hương điện lượn lờ hương thơm, mùi hương khiến người an thần tĩnh khí, làm cho cơ thể mát mẻ sảng khoái, không ra mồ hôi gây bứt rứt khó chịu. Đây là loại hương liệu do Tô Mạt mất bao công nghiên cứu mới ra được, thành hương độc đáo giúp giải nhiệt, ngoài một phần tiến cống để hoàng đế, phần còn đều lại bị các quan to quý nhân đặt hết, bên ngoài muốn mua cũng không có, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Thị vệ kiểm tra xong mới thình hoàng đế vào nghỉ còn mình thì lui ra ngoài bảo vệ.
Lưu Ngọc chờ ở ngoài trướng, mấy cung nữ thái giám đứng sau lưng hắn.
Đột nhiên , một tiểu cung nữ rùng mình, da gà nổi đầy, nhịn không được hắt xì một cái.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng hắt xì của nàng gây chú ý lớn tới mọi người, tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ mọp xuống: “Nô tỳ đáng ૮ɦếƭ.”
Lưu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, cung nữ vôi ngậm miệng, run run, Lưu Ngọc khom người nhìn vào màn, mơ hồ thấy long nhan không nổi giận, liền phất tay cho kia cung nữ đứng dậy. Hắn thấy mặt mày tiểu cung nữ tái nhợt, trên da thịt còn nổi lên những đốm nhỏ.
Lưu Ngọc nhăn mày, nhịn không được đi đến trước mặt nàng: “Sợ cái gì?”
Tiểu cung nữ sợ run cả người: “Lưu công công, nô tỳ, … nô tỳ lạnh.. quá….”
Lưu Ngọc không khỏi rùng mình, vội vung tay, quát:“Hộ giá!”
Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào, ai nấy thần sắc nghiêm nghị, khẩn trương.
Cố Chiêu với Lưu Niên không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.
Lưu Ngọc nắm tay, cong lưng, biểu tình nghiêm trọng. Cung nữ này tên Huệ Tử, ngày thường cẩn thận, ít khi phạm sai.
Nàng thường nói cơ thể nàng ta không giống người thường, có thể thông linh, không biết có phải thật hay không nhưng có một lần, nàng nói lạnh, sau đó có một cung nữ thắt cổ ૮ɦếƭ. Lại có lần khác, nàng cũng nói lạnh, lần đó không có ai ૮ɦếƭ, nhưng mấy ngày sau lúc các thái giám sửa sang lại sân thì đào lên một thi thể bị chôn dưới một gốc cây.
Một lát, hoàng đế đứng dậy, Lưu Ngọc cung vài cung nữ, thái giám lập tức đi vào hầu hạ, thay quần áo xong, đi ra.
Hoàng đế thấy bọn họ giống như lâm đại địchkhông khỏi cười:“Sao vậy ?”
Lưu Ngọc đề phòng, nhìn đông xem tây xem, cung kính nói:“Bệ hạ, mấy ngày nay nô tài cảm thấy có gì đó không ổn.”
Hoàng đế cười cười, khoát tay áo, khởi giá.
Lưu Niên cùng Cố Chiêu ở phía sau, Cố Chiêu đi trước, Lưu Niên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhịn không được lấy tay lau, quay đầu qua, ánh mắt sắc bén như đao, chỉ thấy một cây cột, sa trướng màu vàng, do bước chân mọi người mà màn bay lên.
Hắn vọt đi qua, gạt tấm màn lên, không ai ở đó.
Nhưng người tập võ cảm giác sâu sắc, hắn thấy hình như có ai đó đang lạnh lẽo nhìn hắn.
Cố chiêu quay đầu nhìn hắn:“Lưu Niên, ngươi nhìn gì đó, bệ hạ đi rồi, nhanh đi.”
Lưu Niên ừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Trong cánh cửa, một bóng đen chầm chậm hiện ra.
Hắn một thân hắc y, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “ Lễ Vạn thọ của ngươi, bản công tử sao thiếu quà được, chờ nhận đi.”
Hắn lạnh lẽo nhìn những ngón tay trắng nhợt của mình, không ngờ cũng có vài con chuột có cảm giác tinh tường như vậy.
Hắn hầu như đã che hết tất cả sát khí, vậy mà vẫn có vài kẻ nhận ra.
Mặt trời dần ngả về tây, mây đỏ như máu gần như che nửa bầu trời.
Chúng thần tử lục tục cáo lui, hoàng đế đang nói chuyện với Tô Nhân Vũ, Tống Hoài An, Tả Minh Thụy, và các hoàng tử, thấy ánh nắng chiều đầy trời, cười cười: “Mai là một ngày đẹp trời đây.”
Mọi người lập tức quỳ xuống đất, lạy hạ bệ hạ vạn thọ, quốc thái dân an.
Ngày mai mọi người không cần đến cung ăn mừng, đều có thể ở nhà nghỉ ngơi, hành lễ xem như cáo lui.
Hoàng Phủ Giới nhìn Hoàng Phủ Giác : “Ngũ Ca, chừng nào nhị ca cùng Tô Mạt về?”
Hoàng Phủ Giác nhẹ giọng nói:“ Bọn họ đi Hàng Châu, chắc phải tháng tám.”
Tháng tám, An Bình công chúa gả cho Tô Trì, đây là hỉ sự lớn nhất của Tô gia, chắc chắn Tô Mạt phải về dự.
Hoàng Phủ Giới chu miệng: “ Không có nàng ấy ở đây, không vui chút nào.”
Hoàng Phủ Giác rũ mắt, không nói gì.
Lúc Tống Hoài An cùng Tô Nhân Vũ cáo lui, có thị vệ mang tám trăm dặm cấp báo chạy tới. Lưu Ngọc thấy vậy, chặn hắn lại.
Người kia đứng không vững, suýt nữa thì té, Lưu Ngọc đỡ lấy nổi giận: “Gấp cái gì, đợi chút!”
Người kia lắp bắp: “ Là, .. là tin về Tề vương điện hạ với Tô tiểu thư…”
Lưu Ngọc có linh cảm không hay, liếc hoàng đế, thấy ông ta tam trạng không tệ mới dám trình lên.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn qua, mật tín này dâng lên thật không theo quy củ, khẽ nhăn mày nhưng vẫn mở ra xem. Vừa xem xong, hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, lảo đảo ngã xuống.
Lưu Ngọc lao tới đỡ, kinh hoảng nói:“Bệ hạ, là nô tài không tốt.”
Sau đó đỡ hoàng đế tới Trầm Hương điện nghỉ.
Hoàng đế đăm đăm nhìn phía trước:“Không có khả năng.”
Lưu Ngọc cũng nhìn lướt qua, sau đó bỏ vào tay áo, khẳng định: “ Bệ hạ, tin này chắc chắn là giả!”
Tề vương điện hạ võ công cái thế, Tô tiểu thư thông minh hơn người, sao bị Vu Hận Sinh Gi*t ૮ɦếƭ được.
Vào tới Trầm Hương điện, hoàng đế cũng bình tĩnh hơn, lập tức sai ám vệ thăm dò chỗ Tề Vương cùng Tô Mạt rơi xuống, có bất kì tin gì cũng phải báo lại ngay.
Lưu Ngọc lập tức đi truyền lệnh.
Trong cung chỗ nào cũng có ám vệ, triều đại trước đây ( Tiền triều ) gọi là Thái Bình các, nhưng từ khi Thủ Chính lên ngôi, rất kiêng kị, chị gọi họ là ám vệ.
Bồi dưỡng ám vệ không dễ, mà hắn lại nửa chừng đăng cơ, nhiều thứ chưa ổn định lại không muốn dùng tới nhân lực của Thái Bình các, nhưng tình thế bắt buộc phải sử dụng vì thế rất không hài lòng, cũng rất hạn chế dùng tới họ.
Một ám vệ lý tưởng phải được rèn luyện từ lúc ba, bốn tuổi, đến hơn mười tuổi mới có thể chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa dựa vào đó tôi luyện thêm cho mình.
Mà hắn, từ lúc đăng cơ, phải lo đối nội đối ngoại, ổn định xong xuôi mới bắt tay vào đào tạo ám vệ, từ đó đến nay chưa tới mười năm, số ám vệ này chưa có gì xuất sắc, chưa sử dụng được.
Ám vệ hắn đang sử dụng hiện giờ là những người trung thành với hắn, đã theo hắn từ những ngày mới đăng cơ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc