Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 452

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Nhân Vũ không để ý tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài, nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”
Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”
Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao ✓út, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.
Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.
Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "
Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "
Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”
Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.
Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.
Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.
Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.
Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”
Dĩ nhiên là thái tử!
Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.
Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.
Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
Hắn gắt gao ôm nàng, ép nàng sát vào vách đá, hôn xuống. Đại tiểu thư giận dữ cắn mạnh xuống, đau đến mức hắn phải kêu ra tiếng.
Hắn vừa buông tay, nàng liền bỏ chạy nhưng chưa được mấy bước chân đã bị kéo lại, té sấp xuống đất.
Nàng vừa tức vừa thẹn, vừa hận vừa giận, cả người nhịn không được phát run, cảm thấy tay hắn chụp lấy *** mình, hận đến mức không thể một đao đâm ૮ɦếƭ hắn.
“Ta nói rồi, ta sẽ không để nàng gả cho người khác. Mặc kệ nàng gả cho ai, ta đều phải có được nàng. "
Hắn hung tợn nói xong, đi hôn của nàng môi, nàng né tránh,“Hỗn đản, cầm thú......”
Nàng run run , khóc không thành tiếng
Hắn nắm chặt cằm nàng, âm trầm nói:“ Nếu nàng thích Tần Nguyên Quân, một long muốn gả cho hắn, thử xem hắn có chịu cưới nàng không?” Nói xong, hắn tháo vạt áo nàng.
Đầu óc Đại tiểu thư trống rỗng, vừa muốn cắn lưỡi tự sát thì thấy người nhẹ hẳn, nàng vội đứng lên chạy trốn.
Thái tử vừa muốn đuổi theo thì bị người đè lại, có người đè chân, người đè đầu, người nắm tay, lại có người đấm đá hắn túi bụi. Đấm đá mấy cái, hình như đánh trúng chỗ hiểm, đau đến khiến hắn gào to. Mấy người kia thấy vậy mới buông hắn bỏ chạy.
Thái tử đau cuộn mình trên mặt đất, giống như dã thú ***. Tùy tùng hắn nhìn thấy vọt lên đỡ dậy.
Tuy bị đánh như hắn biết việc mình làm cũng chẳng hay ho gì, nếu bị hoàng đế phát hiện sợ là sẽ phế bỏ thái tử vị của hắn nên hắn đành ngậm miệng, chỉ nói mình hơi say, không cẩn thận nên bị té, nhờ người đỡ về đông cung chờ giã R*ợ*u.
Đại tiểu thư theo hang động ta ngoài, lập tức có hai cái cung nữ tiến lên dẫn nàng, vội vàng nói:“Tiểu thư, xin để chúng nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu.”
Nhận ra đó là cung nữ của Hoàng Phủ Giác, bèn đi theo họ.
Hoàng Phủ Giác dẫn người theo phía sau bảo vệ nàng. Đợi hai cung nữ giúp nàng sửa sang ổn thỏa mới ra hiệu cho họ đưa nàng tới chỗ có nhiều người làm bộ như đi lạc, nhờ người đưa tới chỗ lão phu nhân.
Đại tiểu thư không kịp cùng nói tiếng cám ơn hắn đã vội đi nhanh.
Hoàng Phủ Giác tiếp tục phái người âm thầm đi theo, đến khi cung nhân dẫn nàng đi tìm lão phu nhân quay lại báo cáo mới thôi.
Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng thở ra, thu thập một chút, nhân tiện nói:“Đi bồi giá.”
Đại tiểu thư cùng lão phu nhân gặp mặt, vội chỉnh lại sắc mặt, không dám biểu hiện gì ra ngoài, sợ lão phu nhân vì nàng mà lo lắng với nổi giận tổn hại sức khỏe.
Tô Hinh Nhi tự nhiên lạc mát tỷ tỷ nên khóc sướt mướt, đến khi tìm được nàng mới nín khóc.
Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tại sao mỗi lần cung yến đã hết sức cẩn thận rồi mà vẫn xảy ra chuyện? Thôi, không sao là tốt rồi. Chúng ta mau về.”
Lúc này, Tô Việt vội vàng chạy tới, nhìn đại tiểu thư một cái, nàng lập tức ý thức được mới vừa rồi là nhị ca cứu mình, nàng hướng hắn hơi hơi gật đầu, Tô Việt biết nàng mạnh khỏe, nhẹ nhàng thở ra.
“Tổ mẫu, cháu đưa mọi người về phủ, bệ hạ chắc còn thảo luận với phụ than, để mấy thanh niên chúng cháu tự đi dạo.”
Lão phu nhân thấy Tô Việt tuấn tú, ánh mắt sáng rọi, hài lòng gật đầu, đứa nhỏ này được mình nuôi từ nhỏ tới giờ, tính nó ra sao mình hiểu nhất.”
Tô Việt vừa cưỡi ngựa vừa âm thầm suy nghĩ. Mới nãy, hắn bên này bày kế để thái tử gặp Nhu nhu, ai ngờ lại xuất hiện một nhóm người tấn công thái tử, một kẻ còn đạp mệnh căn của hắn, không biết có bị phế đi không nữa.
Hắn lập tức sai tùy tùng thưa lão gia hắn về trước, một mặt hổi lộ tiểu thái giám trong cung dẫn hắn đi tìm Hoàng Phủ Giác.
Tùy tùng hiểu ý, lập tức cưỡi ngựa quay lại.
Lẽ ra tùy tùng đi theo chỉ được ở ngoài đợi không được phép vào cung nhưng đây là lễ Vạn Thọ, hoàng đế khai ân, chấp thuận cho một chủ tử có hai người theo hầu, một phần vì thể diện, một phần thể hiện sự khoan dung rộng lượng của mình nhằm lung lạc lòng người.
Mấy người vào cung ai cũng hiểu rõ điều này nên đều cẩn thận căn dặn nô bộc, quyết không để xảy ra điều gì sai sót.
Mặc tùng đi theo tiểu thái giám trước báo bình an, sau đó tìm Hoàng Phủ Giác, nhân lúc hắn rửa tay thì dập đầu.
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn, biết ngay lý do hắn làm vậy, chỉ cười:“Vô phương, nói chủ tử ngươi đem tâm nuốt vào bụng đi.”
Rốt cuộc là nói thái tử vô phương vẫn là nói bọn họ đánh thái tử vô phương, không có tiết lộ?
Mặc tùng vội vàng trở về báo, Hoàng Phủ Giác tiếp tục theo cạnh hoàng đế.
Vừa bước vào thì thấy Tú Nga ở trước mặt hoàng quý phi thì thầm, hoàng quý phi biến sắc: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc