Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 451

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Hinh Nhi tức giận đến khóc: “Đại tỷ, vậy phải làm sao bây giờ, không lẽ để mặc ả dương dương tự đắc vậy sao?”
Từ trước đến giờ, trong nhà có xảy ra chuyện gì, người lớn cũng không nói cho mấy tiểu bối như các nàng nghe, nhưng lần này người gặp chuyện là lão phu nhân, hơn nữa hôm đó Trương ma ma quá gấp nên nói lớn tiếng, vì thế các nàng mới nghe được.
Sau khi hỏi kĩ càng, mới biết là do Tô Văn Nhi ác độc cấu kết người ngoài ám sát lão phu nhân
Quả thực là tội không thể tha thứ!
“Đại tỷ, sao phụ thân không cáo trạng lên bệ hạ? Tức ૮ɦếƭ muội .” Tô Hinh Nhi chà chà chân.
Đại tiểu thư khuyên nhủ:“Phụ thân tự nhiên không thể cáo trạng, người kia dù sao cũng là thái tử. Nếu là bị bệ hạ nghĩ đến phụ thân thị sủng mà kiêu, ly gián quan hệ giữa thái tử cùng hoàng đế, Tô gia liền thảm .”
Tô Hinh Nhi nức nở nói: “Mạt nhi không có ở nhà, nếu muội ấy ở đây, làm sao để yên cho đồ không biết xấu hổ đó làm chuyện bại hoại. Vậy mà còn có mặt mũi trở về.”
Lúc này, một tiểu nha đầu cuống quít chạy tới nói nhị tiểu thư đến đây.
Tô Hinh Nhi cả giận:“Về sau không được phép gọi ả là nhị tiểu thư, ả là lương đệ của thái tử, chúng ta không dám trèo cao, không có loại tỷ tỷ như vậy.”
“A, muội muội đang nói tỷ sao?”
Tô Văn Nhi trang phục tinh mỹ, xinh đẹp động lòng người, quyến rũ phong lưu.
Tô Hinh Nhi hừ lạnh: “Cẩn thận cắn phải lưỡi. Người làm gì trời đều nhìn thấy, ông trời chắc chắn không bỏ qua cho ngươi. Cẩn thận sét đánh ૮ɦếƭ.”
Tô Văn Nhi lạnh lẽo: “ Sét đánh ta? Chưa biết người bị sét đánh ૮ɦếƭ lại là mấy người thì có. Ai cũng ra vẻ đạo mạo, xa lánh ta. Ngươi trước đây có hơn gì ta? Giờ lại còn ra vẻ.. Ban đầu ta còn muốn đề bạt ngươi kìa. Nhìn ngươi như vậy, đúng không có tiền đồ.”
Tô Hinh Nhi tức đến bốc khói, tính nhào lên đánh ả, cũng may có đại tiểu thư kế bên giữ lại.
Tô Văn Nhi đắc ý cười lạnh: “Các ngươi thử động vào một ngón tay của ta thử xem? Ta sẽ nói thái tử san bằng Tô gia, đem các ngươi băm thành thịt vụn.”
Nói xong, lại che miệng e lệ cười cười: “ Xin lỗi, ta phải đi trước. Bổn tiểu thư ta không dư thời gian dành cho mấy người.”
Tô Hinh Nhi giận run người.
Đại tiểu thư có phần bình tĩnh hơn, nhẹ khuyên nàng.
Tô Văn Nhi xoay người, đã thấy Tô Việt đứng ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn nàng. Lúc trước, hắn rất đồng tình muội muội này, vì nàng cũng là con thứ giống hắn, nhưng nay thấy nàng như vậy, hắn cảm thấy chán ghét tận xương. Chưa bao giờ hắn ghét người nào như nàng vậy.
Trong nguyên tác, tác giả nhảy mất một chương nên giờ mình sẽ tiếp tục với chương 1324.
Tô Văn Nhi cười cười, khẽ cúi người chào hắn: “Nhị ca!”
Tiếng nói Tô Việt lạnh nhạt không một chút cảm tình: “Chúc mừng ngươi. Ta nhớ trong sách có một loại chim hoang dã, ngày thường mảnh mai vô hại, tới thời điểm thích hợp tự nhiên trở nên hung dữ vô cùng, hại ૮ɦếƭ tất cả những ai quan tâm nó, nó mới yên tâm. Bởi vì, nó cho rằng nó là phượng hoàng cao quý chứ không phải chim choc tầm thường. Nó nghe dân gian nói phượng hoàng có thể dục hỏa trùng sinh nên muuons mình cũng vậy. Ngươi đoán kết quả nó ra sao?”
Tô Văn Nhi lạnh lùng nói:“Ngươi không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, đáng tiếc ta không phải con vật hoàng dã đó, ta đã muốn dục hỏa trùng sinh.”
Nói xong nàng lắc ௱ôЛƓ đi mất.
Tô Việt lạnh lùng đáp trả:“Ngươi sai rồi, đống lửa này chỉ mới đốt mà thôi.”
Tô Văn Nhi giật mình, không tự chủ rùng mình, nhưng rất nhanh bỏ qua. Nàng không phải dã điểu, nàng là phượng hoàng, là phượng hoàng đã hồi sinh. Kiếp nạn ở phòng chứa củi đã giúp nàng hối sinh, lột xác trở thành lương đệ cao quý. Tô gia không còn có thể uy Hi*p nàng nữa.
Tả Nghi Lan diện mạo bình thường, thái tử tự nhiên sẽ không thích. Nàng lại sanh con trước ả, thái tử vui vẻ sẽ lập con nàng làm hoàng tử. Mẫu bằng tử quý. Đến lúc đó, để xem ai mới trở thành hoàng hậu đây. "
Cho nên, nàng sợ cái gì chứ. Cuộc sống còn rất dài.
Tuy hoàng đế không thích phô trương lãng phí nhưng đã là tiệc mừng vẫn phải đủ không thể thiếu. Nơi nơi đều được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ hẳn lên. Hoa đăng rực rớ muôn màu, nơi nơi phú quý.
Hoàng đế ban yến, các quan theo thứ tự ớn nhỏ mà sắp xếp vị trí. Vị nào chức càng cao càng được ngồi gần hoàng đế. Còn người thân của họ đi theo đều được Hoàng quý phi cùng Lương phi sắp xếp chu toàn. Tô lão phu nhân dù không khỏe vẫn gắng dẫn theo các cháu ngồi kế Lương phi.
Mà Tống gia, Tả gia tự nhiên ở kế hoàng quý phi.
Các vị phu nhân gặp mặt đều hàn huyên một phen, Bùi Bảo Khương cùng Tả tiểu thư thấy tỷ muội đại tiểu thư tới liền muốn đứng dậy bắt chuyện nhưng Tả tiểu thư ngăn lại:“Gật đầu chào hỏi là được rồi, không cần đi qua.”
Bùi Bảo Khương mím môi, không thể không theo.
Bên kia, đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi cũng nhìn các nàng gật đầu, không có ý muốn qua.
Ai biết Tô Văn Nhi lại lắc lắc lại đây, cười đến phi thường quyến rũ : “Tả tỷ tỷ cùng Bùi tiểu vẫn tốt chứ.”
Tả Nghi Lan liếc nàng một cái, áp chế khóe mắt đuôi mày châm chọc, thản nhiên nói:“Rất tốt.”
Tô Văn Nhi cầm khăn lau mặt, bộ dáng mệt mỏi : “Sớm biết trời mát vậy ta không nên mặc trân châu sam rồi, vải này trời nóng mặc vào thì mát nhưng trời này lại làm người lạnh hơn. "
Nói xong, nàng cố ý kéo áo, lộ ra bộ quần áo mỹ lệ bên trong nhất, bóng loáng như nước, đúng là trân châu sam, loại vải thượng hạng của Đại Chu, chỉ có trong bảo khố hoàng gia mới có. Loại vải này mùa hè mặc vào cả người mát mẻ, một chút mồ hôi cũng không thấy.
Vì thái tử sắp đại hôn, nên hoàng đế thưởng cho hắn một bộ, không ngờ hắn lấy đó tặng cho Tô Văn Nhi.
Bùi Bảo Khương không hiểu, nhưng là Tả Nghi Lan không ngốc, có chuyện gì nàng không biết ? Thái tử tự mình đưa Tô Văn Nhi về Tô phủ, người trong kinh thành đều nghe phong phanh.
Rượu quá ba tuần, tiếng đán sao du dương ca tụng thái bình thịnh thế.
Hoàng đế thực vui vẻ, tươi cười đầy mặt.
Tô Nhân Vũ ngồi trước mặt hắn, hàn huyên đủ thứ, nói một hồi lại nhắc tới mấy người đại, nhị tiểu thư..
Ông đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tô Văn Nhi giống như con bướm cao ngạo, cười lạnh nói với hoàng đế :“Bệ hạ, trong nhà thần có một chuyện, vốn không nên nói với người, nhưng thân là thân tử, việc riêng nhiều lúc cũng ảnh hưởng tới đại cục, thần không thể không bẩm báo bệ hạ.”
Hoàng đế như trước cười :“Ái khanh cứ việc nói.”
Tô Nhân Vũ nói:“Kỳ thật, nhị nha đầu không phải con ruột của thần. Lúc đó, thi*p thất của thần bị sảy thai, đúng lúc thần ở ngoài đường nhặt được một đứa bé gái bị người vứt bỏ đem về, mẫu thân thần nhân hậu, đưa đứa nhỏ đáng thương đó cho Dương di nương nuôi, cũng chính là nhị nha đầu bây giờ. Thần nghĩ nó giờ cũng lớn, cũng nên tìm lại cha mẹ ruột cho nó, không thể dựa vào gia thế nhà mình mà ςướק con người khác.”
Hoàng đế sắc mặt cứng đờ, vừa cười đứng lên :“Lão phu nhân lương thiện, ở Ninh Châu sửa miếu, xây trường, bố thí cháo.. trẫm cũng đều biết. Muốn nuôi một đứa nhỏ chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Chính là ở chung nhiều năm như vậy, giờ chia lìa cũng không cho các ngươi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc