Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 450

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Có chuyện chính là Tô gia cho rằng Tô Văn nhi cấu kết người ngoài, sát hại người nhà chính mình, nhưng mà bọn hắn lại không có đầy đủ chứng cứ.
Cái gọi là không có, chỉ là đổi cách nói, người của Tô Mạt có thể lấy đến những cái chứng cớ này, chắc hẳn cũng không phải thủ đoạn quang minh gì, chỉ sợ cũng dùng đến lực lượng bí mật, những lực lượng này, ngày thường đều là cố không thừa nhận.
Nếu bị bệ hạ biết, tự nhiên hoài nghi, sẽ nghĩ cách diệt trừ toàn bộ.
Tô gia dám vạch trần?
Nếu không dám vạch trần, tìm không ra chứng cớ, chỉ có thể ở nhà đùa giỡn quyền uy của phụ mẫu, Gi*t ૮ɦếƭ một đứa thứ nữ thôi.
Mà hiện giờ thứ nữ này lại là Lương đệ của mình, bọn hắn cũng không có tư cách rồi.
Hắn cảm thấy Tống Minh Dương nói đúng, luôn luôn phải lựa chọn, không có khả năng nắm được tất cả.
Bắt được tay trái của Tống gia, bắt ngay không được Tô gia, huống hồ, Tô gia cũng không muốn cùng hắn đứng trên một thuyền , không bằng dứt khoát vứt bỏ.
Hắn đứng dậy, hỏi thời giờ, bất quá là canh hai, nhân tiện nói: "Đi, ta mang nàng đi Tô gia nói cho rõ ràng."
Thân thể Tô Văn nhi run lên, gắt gao bắt lấy hắn, "Điện hạ, không cần, không cần đưa ta trở về."
Thái tử cười nói: "Ta đưa nàng trở về, ngươi liền là người của ta, bọn hắn dám như thế nào? Liền tốt hơn so với gả cho bệ hạ làm phi tần, nhà mẹ đẻ ngươi còn dám tự chủ trương xử trí sao?"
Tô Văn nhi vừa nghe lập tức có dũng khí.
Thái tử lôi kéo tay nàng đi ra ngoài, "Bọn hắn không dám cùng bệ hạ nói chuyện của nàng, tự nhiên liền là không dám nói. Vậy nàng sợ cái gì. Ta chẳng những muốn đưa nàng trở về, còn muốn cho bọn hắn mỗi ngày tôn kính nàng, hầu hạ nàng thật tốt."
Rời khỏi tiểu viện, hắn gọi người chuẩn bị xe xuất cung.
Hắn cố ý điều đi mấy tên thị vệ, gọi bọn họ đến lúc đó ở lại Tô gia bảo vệ Tô Văn nhi.
Bọn thị vệ không trực ban , đang uống rượu đánh bài, nghe được tuyên lệnh vội vàng đứng dậy nghe lệnh.
Thái tử thấy được một tên thị vệ, gọi là Cố chiêu, là người bên cạnh phụ hoàng, bởi vì thời điểm thích khách có công hộ giá,liền được thăng chức, hiện giờ là ngự tiền hầu hạ.
Hắn gọi Cố Chiêu đến bên cạnh, hỏi mấy câu.
Cố chiêu cung kính đáp , lúc nhìn thấy Tô Văn Nhi lại sét đánh, giật mình, lại cuống quít gục đầu xuống, nghe thái tử hỏi.
Thái tử hỏi mấy câu, an bài một phen, liền dẫn Tô Văn nhi lên xe ngồi.
Hắn cầm tay Tô Văn Nhi, phát hiện tay nàng cực kỳ lạnh lẽo, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?"
Tô Văn nhi cuống quít lắc đầu: "Không có, có chút sợ hãi mà thôi."
Thái tử cười cười, gọi người lập tức chuẩn bị.
Tô Văn nhi đi tới vài bước, chậm rãi quay đầu, thấy Cố Chiêu đứng ở dưới ánh đèn ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng cố gắng gạt hắn ra khỏi tâm trí của mình, đi theo thái tử.
Thái tử từ Đông Hoa môn ra khỏi thành, dùng lệnh bài thái tử lệnh người mở cửa thaanhf đông, sau đó đi thẳng đến Tô phủ.
Đại môn Tô gia đã đóng, nghe được thái tử giá lâm, cuống quít đi báo với quốc công.
Tô nhân Vũ chưa ngủ, vẫn đang suy nghĩ vài chuyện, chợt nghe thái tử đêm khuya đến thăm, tim đập mạnh, không biết trong hồ lô của thái tử muốn làm cái gì.
Với chức vị của Tô nhân Vũ, rất ít kết giao với người khác, cũng không theo bè phái.
Hắn nghĩ nghĩ, kêu người đi truyền lời nói chính mình đang ngủ, đêm khuya không tiếp khách.
Rất nhanh, lại trở về truyền lời, "Lão gia, điện hạ nói dẫn theo Nhị Tiểu Thư tới a."
Tô nhân Vũ mi tâm nhảy dựng, lập tức gọi người thay quần áo, sau đó đích thân đến đại môn nghênh đón.
Một dãy đèn lòng sáng lên, từ đại sảnh đến nghi môn, nghi môn, thẳng đến Đại môn.
Thái tử cười tiến lên cùng tô quốc công hàn huyên, nói: "Hôm nay Bản cung ở bên ngoài tuần tra, thuận tiện điều tra về việc thích khách kia, kết quả liền thấy Nhị Tiểu Thư trốn ở góc tường. Hỏi thăm mới biết, thì ra là bị thích khách ૮ưỡɳɠ éρ, nhân tiện bản cung liền dẫn nàng trở về."
Trong lòng Tô nhân Vũ vừa tức vừa giận, lại không thể phát ra, lạnh lùng nhìn Tô Văn nhi một cái, vẻ mặt nàng đắc ý, không có bộ dáng sợ hãi.
Thái tử lộ ra một nụ cười hổ thẹn, áy náy nói: "Bản cung cũng là vội tới bồi tội với quốc công cùng lão phu nhân."
Tô nhân Vũ thản nhiên nói: "Không dám nhận."
Thái tử áp chế tức giận trong lòng, cười cười, nói: "Lúc ở Vạn Xuân uyển, bản cung có uống mấy chén, quốc công cũng là nam nhân, cũng hiểu tiệc rượu của nam nhân là như thế nào. Kết quả không cẩn thận cho Nhị Tiểu Thư là ngự nữ, lúc ấy bản cung đã nghĩ hướng quốc công cầu hôn , nhưng mà Nhị Tiểu Thư không cho nói, không nghĩ muốn tổn hại đến danh dự của Tô gia. Bản cung tự nhiên thông cảm, cho nên vẫn không nói ra. Nhưng mà bây giờ Nhị Tiểu Thư lại mang thai, nê bản cung liền không thể lại tiếp tục im lặng nữa."
Tô nhân Vũ tức giận đến mờ hai mắt, chỉ hận không thể dùng một quyền đánh ૮ɦếƭ thái tử, cái tên súc sinh này đã tằng tịu cùng Tô Văn nhi như vậy, vậy mà còn quấy rầy Nhu nhi.
Thái tử nhướng mày, "Xem ra quốc công vô cùng tức giận, là không bằng lòng mời ta vào trong ngồi. Kia cũng được, Còn phải nhờ quốc công thay bản cung chiếu cố Lương đệ, sau lễ vạn thọ, bản cung sẽ đến đón dâu ."
Tô nhân Vũ biết ý tứ của hắn, là muốn chú ý đến thể diện, đến lúc đó không cần phải rêu rao, cũng không cần cử hành nghi thức gì, trực tiếp tiếp rước về là xong, đây là cách nạp thi*p của dân gian.
Hiển nhiên Tô nhân Vũ không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra bọn hắn không có sợ hãi, mình lại không thể chất vấn Tô Văn nhi vì sao lại đi cấu kết với người ngoài để Gi*t hại người nhà của mình.
Bởi vì đây cũng là Nhược Lan bí mật đi tra xét, nên chỉ có thể là người một nhà biết, không có khả năng đưa ra làm chứng cớ.
Nếu thái tử không biết, Tô gia xử trí Tô Văn Nhi sao cũng được, nhưng nếu bị hắn nhúng tay vào, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hắn chỉ cảm thấy được một 乃úng máu dồn lên cổ họng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, chắp tay, gọi người đưa Nhị Tiểu Thư trở về.
Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức có sáu gã thị vệ Đông cung đi theo sau, Tô Nhân Vũ cũng không thể ngăn cản, lập tức tiễn khách.
Tô Văn nhi quay đầu nhìn về phía thái tử, hắn liếc nàng một cái, sau đó cáo từ cùng Tô Nhân Vũ, dẫn người rời khỏi.
Tô nhân Vũ nhìn nàng, hắn rất ít quản lý chuyện nhà, ông không ngờ đến nữ nhi mình lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy.
Tô Văn Nhi lập tức ngượng ngùng hành lễ, "Phụ thân, nữ nhi phải đi thỉnh an tổ mẫu rồi."
Tô nhân Vũ lạnh lùng quát lên: "Ngươi liền ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi đi. Không cần ngươi đi thỉnh an Lão Phu Nhân, chúng ta chịu không nổi!"
Nói xong hắn liền rời đi.
Tô Văn nhi bĩu môi, oán thận nhìn theo bóng dáng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo người đi về sân viện của mình.
Ngày thứ hai là Lễ vạn thọ, một nhà Tô Nhân Vũ đều tiến cung tham gia cung yến, nhưng hắn lại tức giận gọi Đại Quản Gia tới, và ra lệnh cho lão sáng mai phải lập tức đi tìm thợ xây, tách rời sân viện của Tô Văn Nhi ra, không cho nàng cùng đi đường trong sân viện của các vị tiểu thư, khiến nàng muốn xuất môn thì phải đi đường hẻm.
Đại Quản Gia liền phân phó hạ nhân suốt đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông cung liền đưa đến cho Tô Văn Nhi rất nhiều trang sức, son phấn, y phục, so với trước còn đẹp đẽ quý giá gấp trăm lần.
Đại tiểu thư cùng đám người Tô Hinh Nhi cũng biết Tô Văn Nhi đã trở về, tất cả vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tô Hinh Nhi muốn đi ra mắng nàng ấy một trận.
Đại tiểu thư nắm chặt nàng nói, "Đừng kích động, nàng ta dẫn theo thị vệ Đông cung, tất nhiên bây giờ sẽ diễu võ dương oai, chúng ta không đi tìm nàng, nàng ta còn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu muội đi, vừa lúc đưa lên cửa chỉ làm cho nàng ta đắc ý."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc