Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 45

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Như thế nào mà nàng một chút tin tức cũng không biết?
Hỉ Thước khẩn trương nhìn đại hỏa hoạn, trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt.
Nàng nhìn đại tiểu thư lung lay sắp ngã, thất tha thất thểu đi qua, đỡ lấy nàng,“Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đâu.”
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấy Hỉ Thước cũng giống mình, vẻ mặt đẫm nước mắt, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nói không nên lời.
Hỉ Thước giúp đỡ nàng đi lại sân nghỉ tạm với đại phu nhân, đại tiểu thư nhất định không đi, mặc cho bọn nha đầu khuyên như thế nào, vẫn không chịu đi, gắt gao nhìn chằm chằm đại hỏa hoạn.
Trong viện loạn lên, sân bên ngoài cũng lộn xộn, loạn xị bát nháo, các mụ mụ khóc hô tìm cháu gái, muốn chạy vào trong viện, bị người đánh đi ra ngoài. Đỗ di nương cũng điên điên khùng khùng chạy lại, bị người ngăn lại, nàng quỳ trên mặt đất, kêu khóc ,“Van cầu các ngươi, nói cho ta biết, tam tiểu thư có ra được không.”
Mụ mụ lạnh lùng nói:“Di nương kì lạ, không hỏi tứ tiểu thư, hỏi tam tỷ làm gì. Tam tiểu thư không đi ra, không thấy lão gia chạy vào à.”
Đỗ di nương thê lương hét lên một tiếng,“Nữ nhi của ta, ông trời không có mắt, không có mắt......”
Một hơi không đi lên, ૮ɦếƭ ngất đi.
Mụ mụ kinh ngạc nhìn nhìn đồng bạn, vội vàng đi đến chỗ Vương phu nhân bẩm báo.
Nếu lão gia đã ૮ɦếƭ, thì đại thiếu gia kế thừa tước vị, gia chủ vẫn là Vương phu nhân .
Cho nên theo Vương phu nhân bọn hạ nhân căn bản không lo lắng, lão gia ૮ɦếƭ sống đối với bọn họ không quan hệ.
Này di nương , trừ đại tiểu thư các tiểu thư đều ૮ɦếƭ mới tốt.
Như vậy phu nhân mấy năm nay mới âm thầm chịu đựng.
Vương phu nhân vốn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cho người chạy nhanh cứu hoả, đi vào cứu lão gia, ai vào cứu được một trăm lượng bạc, cứu được lão gia cấp ngàn lượng bạc trắng.
Như vậy mới có nô bộc đi vào tìm kiếm lão gia.
Mụ mụ ở bên cạnh Vương phu nhân ghé tai nói thầm, mọi người thấy từ trong ánh lửa một người cao lớn đi ra, hắn ôm một đứa nhỏ.
Vừa ra tới, gió lạnh thổi mạnh vào thân thể to lớn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đau như dao cắt,“Doanh nhi, ta đã cứu đươc nữ nhi của chúng ta.”
Toàn bộ sức lực của hắn đều tiêu tan, đùng một cái, hắn ngã lăn xuống đất, ngất đi.
Vương phu nhân lập tức tiến lên cho người mau nâng lão gia đi vào trong phòng nàng, lang trung đã sớm chờ đợi, lại cho quản gia chỉ huy cứu hoả, nàng vội vã đi theo.
Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất.
Nếu không phải nàng mời tứ muội muội đến chơi đùa, cùng ăn, cùng ở, nàng sẽ không phải ૮ɦếƭ.
Xem ra mẫu thân tính kế tốt lắm, lợi dụng nàng lừa tứ muội muội đến, lại xúi giục Tô Hinh Nhi đến quấy rối, quấn quít lấy tứ muội muội.
Không cần phải nói nhiều, là một nữ hài tử có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có một đôi mắt sáng ngời.
Tứ muội muội đáng yêu, đáy lòng tứ muội muội ôn nhu, đại tiểu thư chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, là chính mình hại ૮ɦếƭ nàng.
Nếu tứ muội muội ở trong phòng của mình, nương khẳng định không dám đi phóng hỏa, bởi vì là phòng của nhi nữ do mình sinh ra, sẽ thoát được liên quan.
Vì sao...... Nàng đau hét lên một tiếng, cũng ngất đi.
Hỉ Thước Lam Linh đem đại tiểu thư đến hậu viện của Vương phu nhân hậu, mời lang trung chẩn trị, là do cấp hỏa công tâm, không có trở ngại.
Vương phu nhân cho người cứu giúp Tô Nhân Vũ, nhưng lại mặc kệ Tô Hinh Nhi.
Tô Hinh Nhi bị một cây gỗ rơi chặt đứt chân, chỗ khác chỉ có vài vết thương nhẹ.
Vương phu nhân lại lặng lẽ giao cho Hỉ Thước, đi bắt Đỗ di nương, bí mật đem tới gặp nàng.
Đại hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt , bên trong tìm ra sáu bảy thi thể, có hai thi thể trông giống Tô mạt, cháy sạch nhìn không rõ mặt , đã gần như cháy sém.
Trong đó có một thi thể trong tay cầm một quả cầu bạc, quả cầu bạc đã gần như biến dạng, người cũng hoàn toàn thay đổi, xương tay nhỏ gặp gió mạnh thổi qua nên nguội lại, đại phu nhân nhìn thoáng qua quả cầu bạc.
Trần mụ mụ lập tức tiến lên lôi ra, cánh tay nhỏ bị thiêu đốt lập tức tan nát.
Nàng đem quả cầu bạc bọc trong khăn đưa cho Vương phu nhân, làm bộ bi thương nói:“Phu nhân, đây là tứ tiểu thư .”
Vương phu nhân trong lòng đắc ý cười ha ha, lấy khăn ôm mặt giả vờ khóc, lại cho người đem thi thể cháy sém lưu trữ, đến lúc trình lên nha môn.
Trong mắt mọi người Vương phu nhân khóc đến tê tâm liệt phế , ánh mắt sưng đỏ, thể lực chống đỡ hết nổi như sắp ngất, sau đó bị trần mụ mụ, vài mụ mụ khác giúp đỡ trở về phòng.
Tiến về sân của mình, trong mắt Vương phu nhân tinh quang chợt lóe, vào trong phòng , nàng âm độc xem xét tình trạng của Tô Nhân Vũ, hừ, làm sao có thể để ngươi ૮ɦếƭ dễ như vậy được, nếu ngươi ૮ɦếƭ, kế hoạch của ta sao có thể thực hiện được.
Mời đại phu đến, hắn được mệnh danh là “Thần y”, hắn cũng do mình mời đến, chỉ cần trả giá cao, hắn sẽ cứu chữa. Đã là hắn cứu giúp, vốn không thể ૮ɦếƭ. Nhưng là hắn cả đời xem của nặng hơn người, rất tham tiền, chỉ cần trả giá cao, hắn cũng dám ***.
Cho nên tuy rằng là thần y, cũng là người hậu viện của nàng thích mời nhất.
Không phải vì cứu người, hơn một nửa là vì hại người.
Chỉ cần cầm đủ tiền, muốn biến thành cái dạng gì, là điên, choáng váng, bán thân bất toại, trúng độc như thế nào, hắn đều có thể làm được.
Vương phu nhân tự mình nhìn hắn bắt mạch cho Tô Nhân Vũ, châm cứu, một canh giờ sau, hắn nhìn Vương phu nhân cười cười,“Phu nhân yên tâm, đảm bảo như ý người.”
Làm cho Tô Nhân Vũ bị thương tâm mạch, không được khỏe mạnh như trước nữa, về sau từ từ suy nhược, sau vài năm thì ૮ɦếƭ, cũng không có người hoài nghi, thật sự là thiên y vô phùng.
Đến lúc đó gia đình này là của con nàng, cũng là của nàng.
Vương phu nhân hài lòng đưa cho hắn một tờ ngân phiếu, Hoàng đại phu suy nghĩ một chút, sợ không phải có hai ngàn hai?
Hắn nắm bắt cơ hội, cười cười, lại hỏi:“Không phải còn có vị tiểu thư sao?”
Chặt đứt chân, đau ૮ɦếƭ ngất, không cứu sẽ ૮ɦếƭ.
Nàng ૮ɦếƭ, Quốc Công khẳng định sẽ phát cuồng, ít nhất sẽ không dễ chịu với phu nhân.
Vương phu nhân nhướng nhướng mi, trì hoãn thời gian dài như vậy, tốt nhất nên chữa trị, cái chân kia của Tô Hinh Nhi, nàng đắc ý cười cười,“Làm phiền.”
Hoàng đại phu ha ha cười,“Không ngại, hơn nữa lão phu cũng Tống phu nhân cũng có nhân tình, mua một đưa một.”
Nói xong cùng nha đầu đi đến phòng trong xem Tô Hinh Nhi.
Vương phu nhân nhìn thoáng qua Hỉ Thước bên cạnh, thấy nàng đáy mắt hồng hồng, tinh thần rất là tiều tụy, trên mặt thậm chí còn có tro bụi, nhân tiện nói:“Ngươi tại sao lại biến thành như vậy, còn không mau tắm rửa.”
Hỉ Thước cắn môi nói:“Phu nhân, nô tỳ sợ hãi, lão gia không có việc gì chứ.”
Vương phu nhân hừ một tiếng,“Lão gia phúc lớn mệnh lớn, có thiên thần bảo hộ, có thể có chuyện gì. Ngươi yên tâm, chờ lão gia tỉnh lại, tu dưỡng mấy ngày, ta liền nói với hắn, cho ngươi làm di nương.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc