Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 446

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Câm miệng!” Lão phu nhân giận tím mặt: “ Ngươi lấy trộm công thức làm bánh của Mạt nhi, hôm đó chính miệng mi thừa nhận, giờ còn dám xảo?”
“Không phải, không phải, là Mạt nhi hại con. Nó cho người bức con phải khai như vậy. Nó có Tề vương làm chỗ dựa, bản than lại giỏi võ công. Là nó hại con, là nó!”
“ Vả miệng cho ta!”
Một bà tử xông tới tát liền hai cái, Tô Văn Nhi đau không nói nổi. Miệng ả đau điếng, máu chảy dọc theo cằm, rơi xuống nền đất dơ bẩn. Ả căm thù nhìn lão phu nhân.
“ Là Tô Mạt hại ta. Tất cả là do nó. Ta ૮ɦếƭ cũng không tha nó. "
“Đứa nhỏ là con của thái tử , thái tử ......”
Thái tử hai chữ như một thứ bùa chú quanh quẩn phòng củi khiến lão phu nhân thiếu chút ngất xỉu. Ổn định lại tâm tình, bà lạnh lùng nói:“Còn dám nói hươu nói vượn. Người tới, không cần chờ, Tô gia ta có loại con cháu điếm nhục gia phong như vậy không cần giữ lại, còn dám nhục mạ hoàng thất, ૮ɦếƭ chưa hết tội. "
Hai cái bà tử cũng bị hù cho chóng mặt. Tô Văn Nhi có con với thái tử, mà thái tử thì sắp cưới Tả tiểu thư. Chuyện này đồn ra ngoài, Tô Gia còn mặt mũi nào nhìn người nữa ? "
Mấy người hầu không dám chậm trễ. Lẽ ra, các nàng cố chờ đại phu tới cho ả một chén thuốc ***, nhưng sự việc tồi tệ chừng này, giải quyết càng sớm càng tốt. Nghe lão phu nhân ra lệnh, lập tứ, người hầu hai bên giơ gậy gộc lên, chuẩn bị bổ xuống Văn Nhi.
Tô Văn Nhi vọt đứng dậy, điên cuống ôm bụng: “ Lão yêu bà, người không ૮ɦếƭ tử tế được. Ta nhất định chém hết cả nhà ngươi, cho cả nhà ngươi chôn chung con ta, lão yêu bà ! "
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng nói âm dương quái khí: “ Tô phu nhân thật độc ác, cháu gái mình cũng không tha, đánh ૮ɦếƭ nàng mới chịu. Lòng dạ rắn rết a ! "
Lăng Nhược rùng mình, lao ra đem lão phu nhân bảo vệ phía sau. Phòng củi ầm ầm nổ. Hai bóng người theo khói bay vào.
Nữ nhân một chưởng quăng hai bà tử sang một bên, ôm lấy Tô Văn Nhi lao ra ngoài.
Nam nhân từ cửa sổ vọt vào, ngoan độc ra sát chiêu lấy mạng lão phu nhân.
Lăng Nhược đẩy các bà tử sát góc tường, khiến họ che kín lão phu nhân còn mình nghênh chiến Hùng Sát.
Thư Hùng Song Sát am hiểu hóa cốt miên chưởng, một chưởng đánh ra nhìn nhẹ như không nhưng chỉ cần dính vào là *** hay sắt thép đều tan thành nước.
Bên ngoài, Thư Sát cười khanh khách :“Muội muội, muội xinh đẹp như vậy, lỡ như lấy mất trái tim nam nhân của tỷ không ổn nha. "
Nói xong ả liền vọt vào, cùng trượng phu đối phó Lăng Nhược.
Bọn họ cho rằng Lăng Nhược dẫu sao cũng chỉ là một con nhóc mười bảy, mười tám tuổi, võ công không tới đâu, hạ gục nàng là chuyện dễ như ăn cháo.
Ai biết, mọi thứ không như dự đoán, hai mươi mấy chiêu qua đi, Lăng Nhược vẫn cắn răng chống đỡ mà bên ngoài mơ hồ có tiếng người báo động :“Lão gia, lão gia, có thích khách tới giết lão phu nhân, ở phía sau viện!”
Tiếng gào liên tiếp, có gia đinh mang theo gậy gộc xông tới.
Thư Hùng Song Sát vừa nghe, biết thời cơ sắp hết, quyết định dồn hết sức giết cho được lão phu nhân.
Hùng Sát ỷ mạnh, toàn lực tấn công Lăng Nhược, chưởng phong như bão, ồ ạt đánh về Lăng Nhược.
Lăng Nhược kinh hãi, phi thân lui về sau, khom người tung chiêu, năm ngón tay hóa thành trảo bổ tới lưng Thư Sát, chân phải đá qua *** Hùng Sát.
Chưởng phong Thư Sát quét tới lão phu nhân đành đổi hướng trở lại cứu mình. Lăng Nhược lúc này chiêu thức dùng hết, hồi lực không kịp, bị Thư Sát một trảo chộp vào trên đầu vai, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.
Hùng Sát hét lên một tiếng, nắm tay Thư Sát lao ra, Lăng Nhược cắn răng, tung sức đá một băng ghế vè phía họ.
Hai người không ngờ được nàng trúng chiêu của Thư Sát mà còn phát lực mạnh như thế, trốn tránh không kịp, Thư Sát bị băng ghế quất thẳng vào lưng, cắn răng ôm Tô Văn Nhi, nhảy lên nóc nhà phi thân trốn thoát.
Vai Lăng Nhược bị thương nặng, cắn răng chịu đau lấy ra hai viên thuốc, nửa uống, nửa thoa lên miệng vết thương.
Mọi thứ vừa xong cũng là lúc Trương ma ma vọt tới: “Lão phu nhân!”
Lão phu nhân phun ra một Pu'ng máu, mềm oặt ngã xuống.
Trương ma ma lúc trước được sai đi mới đại phu, vừa vào tới viện đã nghe thấy tiếng đánh nhau, bà giả bộ lên tiếng gọi Quốc công, không ngờ hù được thích khách.
Lăng Nhược chịu đựng đau nhức, vội xem xét lão phu nhân, đút cho nàng một viên thuốc, nói:“Lão phu nhân là bị chưởng phong làm bị thương, không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần cố nghỉ ngơi tốt là được. "
Dù sao, tuổi bà cũng lớn, lại là người thường, mà Thư Sát chưởng lực ác độc, một chưởng kia nếu đánh trúng, *** lão phu nhân không nát mới lạ, coi như trong rủi có cái may.
Hiện tại, bà bị chưởng phong quét trúng, giống như bị người đập cho một gậy, dĩ nhiên phải bị thương.
Trương ma ma cám ơn nàng, cho người đỡ lão phu nhân về phòng, lại sai người mời Quốc công trở về.
Lăng Nhược dặn dò bà vài chuyện, nhờ bà chú ý điều tra, chắc chắn có người trong phủ truyền tin ra ngoài, cứu nhị tiểu thư một mạng.
Ban đầu, nàng đã tính toán hết thảy, biết chắc Thư Hùng Song Sát không ở gần đây. Thậm chí, nàng còn sai Lưu Vân theo dõi gần Tống gia, nếu gặp hai người đó ra ngoài liền ngăn lại.
Không ngờ hai người dó lại tới nhanh vậy !
Lăng Nhược thấy trước mặt một trận đầu choáng mắt hoa, biết trong móng tay của Thư Hùng Song Sát có độc, nàng không kịp nhiều lời, vội vàng chạy về Tề vương phủ.
Đến trước Vương phủ, nàng không còn sức chống đỡ, gục ngay tại chỗ.
Thị vệ canh cửa nhận ra nàng, một mặt đỡ nàng vào trong, một mặt sai người báo Diệp công công.
Diệp công công là người vương gia kính trọng nhất. Vương gia không ở đây, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều bẩm báo Diệp công công cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, kia hai vị không ở, tự nhiên sẽ nói cho Diệp công công .
Diệp Tri Vân nghe nói Lăng Nhược bị thương, vội vàng chạy tới, Lăng Nhược đã muốn hôn mê, xanh cả mặt, đầu vai còn đổ máu.
Diệp Tri Vân vội xé bỏ vai áo nàng, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã căng thẳng:“ Huyền Âm trảo!”, sau đó ra lệnh : " Mau, gọi Lưu Vân Lưu Hỏa trở về.”
Diệp Tri Vân điểm mấy huyệt trên người nàng, đút nàng mấy viên thuốc, sau đó lấy dao nhọn hơ mấy lần trên lửa rồi cắt chỗ thịt bị thương trên vai nàng.
Làm vừa xong, Lưu Vân Lưu Hỏa hai người cũng về tới, vừa vào cửa liền hỏi: “Sư phụ, Lăng Nhược bị thương?”
Diệp Tri Vân gắt: “Các ngươi thay nàng bức độc đi, lão nhân ta nội lực không đủ .”
Lưu Vân biết sư phụ ở trong cung bị rất nhiều ủy khuất, ăn rất nhiều khổ, chính mình nội lực tuy rằng hùng hậu, lại cơ hồ vô dụng.
Bọn họ lập tức chuẩn bị cứu người.
Diệp Tri Vân ngồi ở bên ngoài cửa, chậm rì rì nhắc tới:“Huyền Âm trảo, không sai, không sai.”
Tô phủ, Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt từ nha môn vội vàng gấp trở về, trong phủ đã muốn loạn thành một đoàn.
Tô Nhân Vũ hỏi lại mọi chuyện, mới biết được có người to gan xông vào hậu viện, đem Tô Văn Nhi mang đi, còn đả thương lão phu nhân cùng Lăng Nhược, ông nổi giận đùng đùng, sai nha môn điểm binh truy bắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc