Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 444

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tần Nguyên Quân nằm trên giường, trên mặt còn mấy vết bầm chưa tan hết, cứ như đang ngủ, chỉ khác là một giấc ngủ dài không biết ngày nào tỉnh.
Đại tiểu thư nhìn mà xót xa, cảm giác áy náy lan đầy Ⱡồ₦g иgự¢, hốc mắt cay cay, nước mắt tuôn đầy má.
Hôm đính hôn ở Tô Phủ, thái tử đã có tranh chấp với Nguyên Quân nhưng hỏi người khác ai cũng nói là không có gì, mười người đều lảng đi. Lúc nàng đi ngang thái tử, còn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo âm độc của hắn bắn về phía nàng.
Nhìn thấy ánh mắt đó, nàng chỉ muốn trốn cho thật xa, ai ngờ được mới mấy ngày đã xảy ra cớ sự.
Nàng cắn môi, chậm rãi đến bên giường, run run nắm tay Tần Nguyên Quân.
Tay hắn vẫn ấm áp như vậy, ấm như con người hắn. Nước mắt nàng không ngừng rơi, tí tách lên mu bàn tay hắn.
Tần phu nhân muốn khuyên nàng nhưng lão phu nhân đã ra hiệu, mọi người lặng lẽ ra khỏi phòng. Bà thở dài:“Tính tình nó rất cố chấp. Việc gì đã quyết định sẽ không thay đổi. Nếu nó nhận Quân nhi là phu quân, trọn đời này cũng sẽ không đổi ý. Cứ để chúng nói chuyện với nhau.
Tần Khôn không biết nói gì hơn, chỉ có thể mời họ ra sảnh uống trà.
Tô Nhân Vũ từ đầu đến cuối không nói một câu. Nhìn bóng con gái in trên cửa sổ mà lòng ê ẩm.
Nếu có Mạt nhi ở đây, biết đâu chuyện này đã không xảy ra. Nó mới đi khỏi đã…
Hắn cảm thấy mình làm người thật thất bại, làm chồng không tốt, làm cha cũng không tròn.
Đại tiểu thư lẳng lặng ngồi ở trước giường, nắm chặt tay Tần Nguyên Quân, nức nở nói:“Là thi*p hại chàng. Nếu không biết thi*p, chàng có lẽ không phải nằm đây. Chàng yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, thi*p vẫn luôn ở bên chàng. Tô Nhu Nhi ta xin thề, sống là người của Tần Nguyên Quân, ૮ɦếƭ cũng làm ma của chàng, vĩnh không thay đổi. Nguyên quân, chàng nếu nghe được lời thi*p, xin chàng hãy nhanh chóng tỉnh lại.”
Lời nàng chân thành, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên bàn tay bất động.
Tần Nguyên Quân không một chút phản ứng.
Đại tiểu thư nói thạt lâu, thật lâu, sau đó mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi còn cẩn thận bỏ tay hắn vào chăn, chỉnh tốt chăn, lấy khan lau mặt cho hắn, vô cùng tỉ mỉ.
Chiều đó, mấy người về Tô phủ. Không có Tô Mạt ở đây, cả phủ như vắng hắn, không tiếng nói, tiếng cười, người hầu cũng lặng lẽ hơn.
Tô Việt, Tô Hinh Nhi dẫn theo nha đầu chờ ngoài cửa, thấy mọi người về vội chạy tới hỏi thăm.
Lão phu nhân dẫn bọn họ vào phòng mình, dù sao hai bên chưa cười gả, cũng không tiện nói nhiều, qua loa vài câu rồi kêu bọn họ cố nghỉ ngơi cho tốt, chỉ giữ đại tiểu thư ở lại.
Đại tiểu thư ôm nàng, khóc cực kỳ thương tâm.
Lão phu nhân vuốt tóc nàng, dỗ dành: “ Cháu ngoan của ta, đừng buốn quá. Trời không tuyệt đường người, con với Quân nhi đều là đứa trẻ tốt, người tốt chắc chắn có triện báo. Có tai họa gì, đẻ lão bà ta đây gánh là được rồi.”
“Tổ mẫu, là con hại chàng, là con, nếu không phải tại con, người đó sao lại hại chàng như vậy…”
Lão phu nhân ôm nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng khóc, đây là số mạng của các con, qua khỏi tai nạn sẽ có điềm may. Con phải kiên cường, nếu con lựa chọn ở bên nó thì phải cố mà cứng rắn, có biết không?”
Lão phu nhân một bên an ủi cháu, một bên lại nhớ tới Mạt nhi, nha đầu kia sao tới giờ còn chưa về?
An ủi một lúc, lão phu nhân sai Trương ma ma đưa nàng trở về, lại sai Tô Hinh Nhi qua ở cùng để nàng khuây khỏa.Sau đó, bà qua tây viện thăm Hỉ Thước với tiểu thiếu gia.
Hỉ Thước bị sẩy thai, sinh nở lại không thuận lợi nên sức khỏe cùng tinh thần không tốt. Lão phu nhân phân phó nha đầu cùng vài bà tử tin cây chăm sóc, giúp nàng mau bình phục.
Tiểu thiếu gia nhỏ xíu như một con mèo nhỏ được hai bà ✓ú sạch sẽ do chỉnh tay lão phu nhân chọn chăm sóc.
Thấy bà tới, Tô Nhân Vũ vội ra đón, dẫn bà tới thư phòng. Sau đó, hai mẹ con cho lui tất cả người hầu, bà hỏi: “ Chuyện của Tần công tử, con thấy sao?”
Từ lúc Tô Nhân Vũ thăng chức tới giờ, công việc quấn thân, từ chuyện nhà tới chuyện triều đình, chuyện nào cũng làm ông ăn ngủ không yên, việc nối tiếp việc, càng về sau càng rối rắm, càng hung hiểm, mới thời gian ngắn mà cả con người phờ phạc, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ, vì quanh ông còn lắm những người cần bảo bọc.
Vẻ mặt Tô Nhân Vũ tối tăm: “Mẫu thân, chuyện này không bình thường. Tần Nguyên Quân đứa nhỏ này làm người chính trực, chuyện giành kĩ nữ rồi bị đánh là bình thường, nhưng mà là bình thường với mấy tên ăn chơi trác táng kìa, chứ với nó lại không thong. Con thấy có thể là do những kẻ ghen ghét Tô gia chúng ta ra tay.”
Lão phu nhân nhìn hắn:“Con có nghí tới chuyện này có quan hệ tới đông cung?”
Tô Nhân Vũ mơ hồ hỏi:“Mẫu thân, chuyện này có quan hệ gì với đông cung?”
Lão phu nhân thở dài, chuyện mấy đứa con trong nhà sao hắn lại vô tâm tới vậy?
Cũng không trách hắn, hàng năm lo việc ngoài, chuyện con cái trong nhà làm sao nắm hết.
Bà liền đem chuyện của thái tử và đâị tiểu thư kể lại toàn bộ.
Tô Nhân Vũ cả kinh thiếu chút nữa vỗ bàn, nhớ lại thái độ, lời nói, cử chỉ, hành động của thái tử lần lượt xâu chuỗi lại, dần dần hiểu ra: “ Không lẽ hắn còn tơ tưởng Nhu nhi? Hắn đã có hôn sự với Tả tiểu thư rồi.”
Trước kia, ông cảm thấy đám người hoàng quý phi muốn cưới Nhu nhi cho thái tử, mục đích là muốn mượn thế lực Tô gia nên ông đã tram phương ngàn kế chứng minh lòng trung với hoàng đế, trung với thiên tử sau này mới tránh thoát một kiếp, tránh cho con mình rơi vào hoàng cung sâu độc.
Không lẽ thái tử làm vậy vì dã tâm không đạt được? Nhưng hắn có Tả tiểu thư rồi, nàng là chính tay bệ hạ chọn cho hắn…
Lúc trước, mẫu thân từng nói, nữ nhi gả vào hoàng cung không một ngày bình thản, bà không muốn Nhu nhi chịu khổ, kiếm một nhà môn đăng hộ đối gả đi tốt hơn nhiều, cũng tránh được sự thanh giành giữa cá hoàng tử, tránh tai họa cho Tô gia. Ông đương nhiên đồng ý.
Lại nghe lão phu nhân buồn bực tiếp tục nói:“Lần nào thái tử tìm Nhu nhi đều bị nó kiếm cớ tránh mặt. Từ ngày thái tử có hôn ước với Tả tiểu thư, Nhu nhi đã hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm với hắn nhưng không hiểu sao hắn cứ dây dưa không dứt. Một bên dựa vào Tẩ gia, một bên cũng không muốn buông ra. Ta đoán, hình như hắn muốn cưới Tả tiểu thư làm thái tử phi, Nhu nhi nhà chúng ta làm lương đệ.”
Tô Nhân Vũ tái mặt: “ Không được!”
Con gái của ông, bất kì đứa nào cũng nhất quyết không làm thi*p.
“Con sẽ đề cập chuyện này với bệ hạ.” Ông chậm rãi ngồi xuông, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lão phu nhân gật đầu: “ Chúng ta cũng cần tìm danh y, mau làm cho Quân nhi hồi phục.”
Ánh nến từng giọt từng giọt rơi xuống. Lão phu nhân mệt mỏi: “ Chuyện hỉ Thước ta đã điều tra xong, là chuyện tốt ả kia làm, ả sai người động tay động chân, bỏ thêm thuốc sẩy thai vào thức ăn của hỉ Thước. cũng may Hỉ Thước chỉ mới ăn mấy miếng, nếu không mẹ con đều khó giữ.”
Tô Nhân Vũ nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lẽo.
Lão phu nhân lại nói:“Tìm thời gian mới than gia với trưởng công chúa tới, hỏi họ tính sao, hoặc là dẫn ả trở về, hoặc…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc