Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 441

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt giơ tay đến gần gã, không chút gì sợ hãi, mỉm cười nói: “Đứng gần ngươi vậy nói chuyện dễ hơn, mà ngươi cũng dễ không chế ta hơn, tiện cả đôi đường. ”
Hai tay nàng buông xuống, chỉ lộ ra vẻ nõn nà vô hại, không một tia uy hiếp.
“Xin hỏi đại công tử, ngươi cùng Tề vương có cừu oán sao? Một kẻ không để danh lợi tiến tài vào mắt như ngươi, không lẽ vì cái gọi là xưng vương xưng bá mà chiếm núi chứ?”
Thái độ Vu Hận Sinh hết sức bình thường, chỉ có đuôi lông mày hơi nhíu: “ Ta chỉ hứng thú với cái gì có tính chất K**h th**h!”
Tô Mạt mị hí mắt, không vì tiền tài, quyền thế, địa vị, bí tịch?
Đơn thuần vì K**h th**h?
Hắn là bệnh thần kinh sao?
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Là nam nhân, ngươi liền cùng bổn vương nhất quyết sinh tử, đừng đem kẻ khác làm lá chắn.”
Vu hận sinh thản nhiên nói:“Ta theo đuổi K**h th**h, cũng không nói muốn tìm ૮ɦếƭ. Ta với ngươi mà đánh nhau sẽ có kết quả gì? Ngươi ૮ɦếƭ, ta mất mạng. Chờ ta chơi đã, tự nhiên sẽ tìm ngươi nhất quyết sinh tử .”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ôm lấy Tô Mạt, phi thân dựng lên, tùy tiện phóng một nắm phi tiêu cản đường Hoàng Phủ Cẩn với thủ hạ của hắn còn bản thân ôm Tô Mạt nhảy xuống vực sâu.
Bên này, Hoàng Phủ Cẩn vừa một mặt đánh rớt phi tiêu, mặt khác lao nhanh xuống núi không một chút chần chờ.
Lúc Vu Hận sinh ôm Tô Mạt nhảy xuống, gió từ khe núi thổi lên lại vô tình nâng đỡ hai người, làm tốc độ rơi chậm lại còn đến khi Hoàng Phủ Cẩn nhảy xuống lại đổi chiều, làm tốc độ rơi nhanh kinh khủng. Hoàng Phủ Cẩn không một chút nhíu mày, lợi dụng hai bên vách núi vừa bảo trụ mình vừa tấn công Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh một tay ôm Tô Mạt một tay đối kháng cùng Hoàng Phủ Cẩn. Hai người bên đánh bên đỡ, tưởng chừng phải mất vài trăm hiệp nhưng Vu Hận Sinh tự nhiên lao vào vách đá, chui ngay vào một hang động không dễ gì thấy được.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức tháo đai lưng phóng lên một nhanh cây trước mặt, lấy đà đuổi vào hang.
Trong sơn động khúc khúc chiết chiết, nghe không được gì, hắn chỉ có thể bắt mình bình tĩnh, không được bối rối.
Hắn ngồi xuống đất, vận dụng nội lực để cảm giác động tĩnh trong này.
Nhưng bốn phía như cũ im lặng, không một chút âm thanh.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức kết luận, chắc chắn ở đây có cơ quan, ngăn cách hắn với chỗ vu Hận sinh đang trốn.
Vì thế, hắn kiềm chế tâm tính, cẩn thận nghe.
Một vách đá thật dày ngăn hai bên.
Vu hận sinh ôm Tô Mạt, Ng'n t ép chặt cổ họng nàng, Tô Mạt hướng hắn nháy mắt, ý nói mình sẽ phối hợp, không phát ra tiếng động.
Nàng thậm chí còn thả chậm hô hấp, nín thở.
Vu Hận sinh nhìn nàng, không khỏi phải thừa nhận nàng so với nữ nhân bình thường khác nhau quá lớn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nghi ngờ nàng, quả nhiên sau đó chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.
Hắn nới lỏng Ng'n t đang không chế nàng, Tô Mạt cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn đứng gần hắn khiến hắn có cảm giác nàng với hắn là một.
Tô Mạt quay đầu nhìn xung quanh, chỗ này cũng không phải toàn bộ tối thui, hơn nữa cũng không rộng gì cho lắm.
Vu Hận Sinh đangtập trung nghe tiếng Hoàng Phủ Cẩn thì thấy vạt áo căng lên, nhìn xuống thấy Tô Mạt đang nắm vạt áo mình, chỉ chỉ chỗ sâu âm u trong sơn động, sau đó tiến sát người hắn.
Nàng gần hắn tới nỗi hắn có thể ngửi được mùi hương thản nhiên toát ra từ người nàng, một thứ hương thơm độc đáo trước giờ chưa từng có. Cỗ mùi hương này thanh thoát nhẹ nhàng len lỏi vào trong từng tế bào khiến hắn cực kì H**g phấn, H**g phấn đến mức muốn xé nàng thành nhiều mảnh nhỏ để xem có phải nàng thực sự không giống người thường hay không.
Hắn là loại người nghĩ gì làm đó, tay nâng lên tự nhiên cảm thấy một chút đau nhức truyền tới, giống như bị muỗi đốt.
Lông mày hắn cau lại, tăng lực đạo lên cổ Tô Mạt, Tô Mạt yên lặng nhìn hắn, tú mục thủy nhuận linh động, giống như bảo thạch đen bóng đặt trong thủy ngân rực rỡ.
Hắn thử vận nội lực, lại phát hiện kinh mạch bủn rủn, kinh hãi nhìn lại đã thấy người trong tay nhanh chóng lướt ra ngoài.
Tô Mạt hô to: “Hoàng Phủ Cẩn ta ở trong này!”
Kêu xong, nàng cúi người lăn tròn tránh một loạt phi tiêu nhằm vào mình bắn tới.
Tên khốn này là đao khách mà còn xài ám khí nữa. Hắn khiến nàng hận đến nghiến răng, sơ suất chút thôi là mạng nàng vĩnh biệt.
Vu Hận Sinh chậm rãi tiến gần nàng, khí thế áp đảo như tử thần đòi mạng.
- “Khinh công mèo ba chân của ngươi chỉ có thể trành né trong khoảng cách ba trăm trượng. Ngươi có biết trong này còn gì không? Độc trùng, vô số độc trùng được ta cẩn thận chăm sóc, bước hụt một bước ngươi sẽ được làm mồi cho chúng. Cương châm của ta bao phủ trong phạm vi năm trượng. Ngươi nghĩ mình thoát được sao?”
Hắn tiếp tục bước tới, tiếng nói lúc nhẹ lúc nặng: “ Dù Hoàng Phủ Cẩn có tới đây, lấy công lực của hắn, ngươi nghĩ hắn phải mất bao lâu mới phá được tảng đá dày ngoài đó?”
Nói xong, Vu Hận sinh cười lạnh.
Tô Mạt rùng mình. A Cổ Thái ơi A Cổ Thái, trăm ngàn lần đừng hại ૮ɦếƭ nàng nha. Nàng vốn cực kì tin tưởng tài năng của hắn, bắt hắn chế cho nàng loại hương liệu độc nhất vô nhị.
Loại hương này là sự kết hợp của dầu tắm hằng ngày, dầu bôi tóc, hương liệu trong túi thơm, những thứ đó kết hợp lại tạo thành một loại đọc dược trí mạng.
Nếu như gặp nguy hiểm, nàng sẽ đem hương hoàn trong túi hương P0'p nát, nếu sợ tác dụng chậm sẽ cắm them một châm vào người đối thủ.
Những thứ này tác dụng tuyệt đối không sai, tốc độ mau, hiệu quả rõ ràng, có thể trong thời gian ngắn khiến đối thủ tê liệt trung khu thần kinh, khiến kinh mạch hắn bủn rủn, không thể nhúc nhích.
Nhưng sao gã này còn đứng trơ ra đó? Là dược liệu không đủ hay hắn quá lợi hại?
Một tiếng nổ lớn vàng lên, một bóng người vọt tới: “ Mạt nhi!”
Tô Mạt la lớn: “ Hắn trúng thuốc mê của muội, mau bắt hắn!”
Lời còn chưa dứt, bóng Vu Hận Sinh tự nhiên biến mất đồng thời, những tiếng oong oong như muỗi kêu xé không gian ùa tới, Tô Mạt điếng hồn.
Gã vẫn chưa gục?
Nàng đang ở trong bóng tối, một chút ánh sáng cũng không có, những phi châm đó dày đặc như mưa, làm sao nàng né được?
Hoàng Phủ Cẩn cũng nghe được. Hắn biết rõ với khả năng hiện tại của Mạt nhi là không thể nào thoát được, Thiên thủ quan âm của nàng tiếp được hai mươi mấy phi đao đã là cực hạn, nhiều như vậy thì..
Hắn không dám tưởng tượng, chỉ có thể dùng hết toàn lực đem nội lực phát huy đến cực hạn, đem phần lớn kim châm đánh bạt vào vách hang.
Cũng may Vu Hận Sinh không có động tĩnh, không phóng tiếp đợt châm thứ hai. Lúc này, một bóng người vọt ra ôm chầm lấy hắn.
Tim Hoàng Phủ Cẩn tưởng như ngừng đập, vội ôm chặt lấy nàng. Kinh hỉ bất ngờ làm ổ họng hắn như ngẹn ứ, khó thốt nên lời.
Còn Tô Mạt do quá khẩn trương mà mềm như Pu'n, mọi sức lực trong người như bị ai rút hết, mọi sức nặng dồn hết lên Hoàng Phủ Cẩn. Rốt cuộc, nàng thoát khỏi quỷ môn quan.
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng bay qua một chỗ rộng hơn, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị thương chỗ nào không?
Lúc này, Tô Mạt dần hồi sức, giơ bàn tay được bọc trong bao tay bằng vàng, bên ngoài bao tay cắm đầy kim châm cho hắn xem: “May mà muội sớm chế ra cái bao tay này, nó hút được mọi ám khí, thiên thủ quan âm đỡ không được thì còn có nó giữ lại, gã Biến th' đó mà biết được chắc tức ói máu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay