Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 44

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Liên tục vỗ vỗ ***, may mà bản thân đi ra ngoài.
Quay đầu xem, liền thấy cửa ở phòng khách đã cháy, tháng giêng trời hanh khô , bên trong lại ấm áp và nội thất toàn đồ gỗ, cháy lan cực nhanh.
Lại nói trong phòng Tô Mạt hít thấy một cỗ khói lửa, trong lòng rùng mình, lập tức cảm thấy có gì đó không hay xảy đến, lúc này bên ngoài mụ mụ đã lớn tiếng kêu :“Đi lấy nước , đi lấy nước !”
Nháy mắt lập tức một đám khói đặc xông đến, bên ngoài phòng đều là các rèm chướng bằng tơ lụa thượng hạng, màn che đã rớt xuống đất, còn có sách, gia cụ bằng gỗ, thế lửa lập tức bùng lên mạnh mẽ.
Tô Mạt lập tức biết là có người cố ý.
Không nghĩ tới nhanh như vậy?
Vương phu nhân chờ không kịp muốn nàng ૮ɦếƭ nhanh như vậy? Nhưng lại muốn tam tiểu thư ૮ɦếƭ cùng?
Tô Mạt nghĩ không ra kế hoạch của mình sơ hở điểm nào. Tại sao lại khiến cho Vương phu nhân mạo hiểm phóng hỏa giết nàng!
Nàng vội vàng vọt tới trước án thư, đem nước rửa Pu't vẩy vào tay áo, trên đầu, bịt miệng mũi, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng bên ngoài thế lửa quá lớn, căn bản không ra được.
Khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy bừng bừng.
Bên ngoài nhìn ngọn lửa như xông lên tận trời, đã có xà nhà gỗ rơi xuống, phát ra thanh âm ầm vang.
Phòng ở của đại tiểu thư là ba gian thông nhau còn kèm theo hai gian phụ, độ sâu trong gian phi thường rộng lớn, Tô Mạt bọn họ bị mắc ở góc của buồng lò sưởi, bên ngoài lửa chảy phừng phực rất nhanh sẽ lan tới đây.
Ở sinh tử trước mặt không có phân biệt chủ tử nha hoàn, nha hoàn của Tô Hinh Nhi bỏ mặc nàng ta, sớm đã kêu gào khóc lóc sợ hãi lao ra ngoài chạy. Có người bị thanh xà nhà rớt xuống đè trúng, chôn thân trong biển lửa, có người bị giẫm lên nhau.
Tô Hinh Nhi đứng ở một bên sợ ngây người, Tô Mạt hận cực kì, nếu không phải vì nàng ta, mình lúc ấy đã đi ra ngoài rồi.
Nàng nghe Thu Cúc hỏi đại tiểu thư muốn này nọ liền cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường nha hoàn bên người biết rõ nhất đồ đạc của tiểu thư, còn muốn đại tiểu thư chính mình đi tìm, Tô Mạt liền khẳng định là có gì không ổn.
Ai biết Tô Hinh Nhi tiểu nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này!
Tô Mạt thừa dịp lúc nàng ta ngẩn người một cước đá văng nàng ta tránh ra, hướng về phía an toàn chạy nhanh.
Tô Mạt biết phía sau gian phòng này có ít đồ dễ cháy, bên đó còn có cánh cửa nhỏ đằng sau, dễ dàng đào thoát.
Hơn nữa nàng ban ngày còn nhìn qua, hiện tại cửa sổ bị đóng đinh, cửa sau ngẫu nhiên phải dùng đến, chỉ là khóa bên trong.
Lúc này lửa đã cháy đến bên trong gian phòng, khói xống đến khiến đầu nàng đau đớn như muốn nứt ra, thuận tay nhấc lên một bình gốm sứ, chống đỡ đầu lập tức xông ra, kết quả quần áo lại bị mắc kẹt lại.
Tô Hinh Nhi tuy rằng bắt đầu khó thở, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn là gắt gao bám chặt Tô Mạt :“ Ngươi là đồ tiện nhân, là ngươi phóng hỏa, ngươi muốn thiêu ૮ɦếƭ ta.”
Tô Mạt nhìn lửa sắp bùng cháy tới đây, nếu còn muốn đôi co với nàng ta, ૮ɦếƭ chắc!
Tên ngu ngốc này, đến bây giờ còn điêu ngoa tùy hứng, chẳng lẽ trận cháy hỏa hoạn này sẽ biết nầng ta được sủng mà không lấy mạng nàng ta?
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, giọng nói âm trầm :“Ngươi đi hỏi Vương phu nhân ai muốn thiêu ૮ɦếƭ ngươi. Còn cónương ruột ngươi là Đỗ di nương. ૮ɦếƭ rồi nhớ đi tìm Diêm Vương mà đối chiếu.”
Nàng hung hăng đá văng Tô Hinh Nhi, linh hoạt tránh thoát một khối cột gỗ vừa rơi xuống, lúc này từ bên ngoài có người bắt đầu cứu hoả.
Tô Hinh Nhi ô ô khóc lớn lên, Vương phu nhân rõ ràng nói đến tìm Tô Mạt đánh bài, có thể đánh Tô Mạt một chút, nàng ta sẽ không quản .
“Phụ thân , phụ thân , cứu ta......”
Tô Hinh Nhi khóc té ngã ở trên đất, ánh mắt mờ mờ ảo ảo.
Bên ngoài truyền đến tiếng rống giận dữ của Tô Nhân Vũ:“Các ngươi đều là người ૮ɦếƭ sao? Tại sao không sớm chút cứu lửa!”
Tiếng nói khàn khàn, cơn tức giận còn mạnh bạo hơn cả lửa đang cháy.
Hắn không nghĩ tới mình bất quá chỉ ra ngoài xã giao một chút, trong nhà liền đã xảy ra đại sự như vậy, cái loại cảm giác sợ hãi như sắp sửa mất đi điều quan trọng lại gắt gao xâm chiếm hắn, làm cho hắn toàn thân như bị kim châm.
Tô Mạt hiểu rõ, nếu Tô Nhân Vũ không đến, thì chỉ có trận cứu hỏa giả, sẽ không có ai thực sự cứu hỏa.
Thời điểm nàng vọt tới cửa sau mở then cửa ra, kéo một chút, thế nhưng kéo không nhúc nhích!
Cửa khi nàolại bị đóng kẹt lại!
Tô Mạt gấp đến độ dùng hết khí lực toàn thân, quần áo đều xé rách, lửa lớn trán lan, đang muốn nướng phía sau nàng.
Chẳng lẽ hôm nay mệnh của nàng phải ૮ɦếƭ như vậy sao?
Cả người vô lực, trên đầu thế lửa đang lao tới đỉnh đầu, muốn thiêu đốt nàng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Khói đặc cuồn cuộn, nàng không thể hô hấp, phổi của nàng không thở được, đau đớn giống như bị dao cắt.
Nàng thân thể co quắplại, dùng tay áo đã tẩm ướt ôm chặt miệng mũi.
Không cam lòng cứ như vậy ૮ɦếƭ đi.
Trận đại hỏa bên ngoài, Tô Nhân Vũ gào thét rít gầm, nhìn trận lửa đỏ rực trời, xà nhà ầm ầm sập, trái tim hắn lập tức không chịu nổi, đẩy ra mười mấy gia đinh cản đường, mãnh liệt xông vào, Vương phu nhân thất kinh kêu :“ Lão gia, lão gia ……”
Một vùng biển lửa, trên đỉnh đầu các thanh xà nhà không ngừng sụp xuống xuống dưới, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu mạng yếu ớt, đi qua xem lại là một tiểu nha đầu bên người Tô Hinh Nhi, liền hét lớn:“Hinh Nhi đâu?”
Nha đầu kia trong lòng oán hận chỉ ra vị trí đằng sau của Tô Mạt.
Tô Nhân Vũ tiếp tục đi sâu vào bên trong, một thánh gỗ chảy rực lao đến phía hắn, hắn dùng đôi tay phát ra luồng khí lức đẩy mạnh thanh gỗ bay xa.
Đôi tay lập tức bị đốt cháy lớp da ngoài, phát ra mùi cháy khét.
Nhưng ở trong trận hỏa thiêu lớn như này, căn bản không rõ rệt.
Tô Nhân Vũ điên cuồng mà gào thét, lật tìm khắp nơi, trước mắt tới tới lui lui đều là cảnh tượng Cố di nương lúc ૮ɦếƭ.
Hắn chỉ có ra ngoài một chuyến, trở về nàng đã trở thành một khối thi thể lạnh ngắt.
Hắn không thể chịu đựng thêm việc nữ nhi của hắn sẽ rời hắn đi. Nếu để chuyện đó xảy ra hắn còn mặt mũi nào đến gặp Doanh Nhi của hắn.
Hắn như kẻ điên, trong miệng gào lên “ Doanh Nhi, Doanh Nhi….”
Trên đất toàn là thi thể của nha hoàn bà mụ, không thấy Tô Hinh Nhi cũng không tìm thấy Tô Mạt.
Bên ngoài Vương phu nhân cũng như phát điên hô hoán hạ nhân nhanh chóng dập lửa cứu hoả, hoàn toàn không còn giữ được vẻ ngày thường đoan trang cùng trấn tĩnh.
Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư giống như phát ngốc, đứng ở một bên ngơ ngác nhìn.
Đại tiểu thư trên mặt tràn lệ, oán hận nhìn mẫu thân mình, người nữ nhân ác độc này lại chính là nương ruột của mình.
Phút chốc đại tiểu thư thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhị tiểu thư trong lòng lại vui mừng , chỉ là giả vờ làm ra vẻ mặt ngốc thôi.
Bên kia Lâm di nương cùng Dương di nương thấy nữ nhi mình không việc gì, vốn chỉ làm bộ làm dáng, kết quả thấy lão gia xông vào cứu người, như bị hút vào miệng xà, kia cao lớn bóng dáng lập tức đã không thấy tăm hơi.
Hai vị di nương lập tức ngất đi.
Vương phu nhân âm độc nói:“ Đem các nàng kéo xuống, tránh chướng mắt.”
Hỉ Thước cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, cũng suýt nữa ૮ɦếƭ giấc.
Thế nhưng nàng không biết phu nhân sẽ thay đổi chủ ý, trước thời gian phát động kế hoạch, phu nhân đã gửi thư căn dặn nàng, mọi chuyện sai bảo rất rõ, bây giờ sao lại thành ra thế này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc