Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 439

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vu Hận Sinh không nói gì, bước lên gạt tóc nàng ra sau, vài vết đỏ do muỗi cắn in sau gáy nàng. Hắn khẽ nhíu mày: “ Ngươi không phải họ Trịnh.”
Tô Mạt gật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “ Ta không họ Trịnh thì họ gì? Nói vậy mà cũng nói.”
Nói xong, nàng gạt tay hắn bỏ đi, hắn lại nắm tay nàng kéo lại: “ Lúc ở trong phủ, sao Tô Mạt lại gây sự với ngươi?”
Tô Mạt hừ lạnh: “ Sao ta biết được. Người ta tiểu thư quyền quý, lại có Tề Vương sủng ái, muốn gì không được? Ta chỉ là muội muội của viên quan nhỏ nhoi, làm sao tránh khỏi?”
“ Chứ không phải do ngươi dụ dỗ Hoàng Phủ Cẩn sao?”
Tô Mạt vờ giật mình, tránh né câu hỏi của hắn. Hắn cho là đã nói trúng điểm yếu, âm trầm nhìn nàng: “ Còn muốn chối?”
Nàng im lặng hồi lâu rồi bối rối vuốt tóc: “ Dĩ nhiên không đúng. Tề Vương với ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, mắc gì ta phải dụ dỗ hắn?”
Ngoài mặt, nàng bình tĩnh đối đáp nhưng nàng biết giờ này có bao nhiêu nguy hiểm, không khéo là mất mạng như chơi. Gã này tâm nghi ngờ rất mạnh, từng câu từng chữ của nàng không thể lộ ra tí sơ hở nào, dù là chút ít.
Vốn, Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý để nàng mạo hiểm nhưng nàng cứ liên tục nằn nì. Giờ thì hay rồi, nếu vác than thể bị thương về để coi Hoàng Phủ Cẩn có lột da nàng không. Không chừng còn bị cấm túc, cả đời đừng mong được đi chơi.
Gió núi từng đợt thổi qua mang theo mùi hương của riêng nàng khiến Vu Hận Sinh vô thức hít lấy hương thơm tự nhiên đó mà bản thân hắn cũng không hay: “ Ca ca ngươi nói ngươi nhớ hết những điểm phòng bị trong phủ?”
Nàng gật đầu: “ Dĩ nhiên! Ta còn biết chỗ nào có trạm gác ngầm nữa kìa!”
Hắn im lặng nhìn nàng. Tô Mạt cũng làm gan trừng lại.
Mấy chỗ như phủ nha này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người ra vào nhiều ít ra sao, có cạm bẫy gì.. tự hắn có giỏi đoán đi.
Lát sau, hắn lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo, trải rộng ra. Giớ lớn vậy mà bản đồ vẫn không lay động, đủ thấy nội lực hắn kinh dị lỡ nào.
Đén Tô Mạt cũng phải âm thầm sợ hãi.
Nàng điểm mấy chỗ, chỉ ra chỗ nào có người tuần tra, chỗ nào có trạm gác ngầm.
Xong việc, Vu Hận Sinh nhìn nàng: “Đa tạ”, sau đó mất luôn trong bóng tối. Có lẽ, đây là lời nói tử tế nhất của hắn từ trước đến giờ.
Đêm khuya, trời đầy mây vô tình, đen kịt .
Đột nhiên, tiếng pháo lại vang lên. Mọi người trong trại đã quá quen, thấp giọng lầm bầm rồi trở mình ngủ tiếp.
Tô Mạt nhẹ nhàng đứng dậy, thay y phục dạ hành, tối nay đám người Hải Nhất Đao sẽ tập kích phủ Lai Châu. Nàng với A Lí đã lên kế hoạch từ sớm, đề phòng bọn họ bất ngờ tấn công. Bất kể đám người này tấn công thật hay giả, nàng cũng sẽ để cho họ có đi mà không có về.
Ban đầu, nàng cho là sơn tặc ở đây chỉ là hạng tầm thường, chỉ cần ngọn Dã Kê này là đủ nhưng giờ mọc ra thêm tên Vu Hận Sinh này nữa, mọi việc có lẽ không đơn giản.
Gã tập kích phủ nha không phải vì Dã Kê mà vì muốn Gi*t người.
Hơn nữa, trước không đi sau không đi lại chờ tới thời điểm này, tám chín phần là vì Hoàng Phủ Cẩn.
Mấy kẻ tuần tra bên ngoài đột nhiên hô: “ Ai, đèn Khổng Minh, ngươi xem, có người thả đèn Khổng Minh.”
Tô Mạt thò đầu ra cửa sổ nhìn, quả nhiên, hàng loạt đèn Khổng Minh trên bầu trời đêm giống hệt như hàng ngàn vì sao sáng rực trời đêm.
Nàng đã âm thầm dò tốt đường đi, không chần chờ lập tức nhảy qua cửa sổ.
Từ khi tập thiên thủ Quan Âm, tuy chưa chính thức tiến vào cảnh giới thứ nhất nhưng cũng có lợi không nhỏ, ít nhất thân thể nàng nhẹ hơn nhiều, muốn hoạt động gì cũng thuận lợi hơn. Nàng lướt đi trên đường núi như ô tô chạy trên đường nhựa vậy. Có võ công đúng tiện nha.
Quang minh chính đại đi không được nhưng hang cùng ngõ hểm sao không có được? Từ đây qua núi Hắc Hổ có một đường, tuy bị người phá nhưng khôi phục bảy tám phần là vô tư.
Nàng tới sau núi, lấy kim liên luôn giữ trong người ra, rót vào chút nội lực ít ỏi, kim liên cũng miễn cưỡng phát sáng. Nàng lại tháo túi lưới nhỏ vẫn buộc chặt vào mắt cá chân, lấy ra mấy viên dạ minh châu, lấy ánh sáng làm ám hiệu.
Ánh sáng ngày mọt rõ, bên kia núi cũng có tín hiệu đáp lại.
Sau nữa, luồng ánh sáng đó bắt đầu chuyển động, hướng nàng bay qua.
Nàng đã dặn A Lí nói với Hoàng Phủ Cẩn, tối nay cho người thả diều bay qua đây. Nàng dựa vào nguyên lí tàu lượn thời hiện đại mà hướng dẫn bọn họ lợi dụng nội lực kết hợp sức gió cưỡi diều bay qua.
Núi Hắc Hổ cao hơn Dã Kê, lấy nội lực Hoàng Phủ Cẩn bay qua đây là không thành vấn đề.
Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.
Rất nhanh, một con diều cực lớn xé gió lao xuống. Tô Mạt cất nhanh dạ minh châu, miễn cho bị người chú ý.
Và hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn đã bở diều, lao tới ôm nàng, mạnh đến nỗi muốn nhốt chặt nàng vào иgự¢. Hai ngày này, hắn như ngồi trên chảo lửa, không phút nào không nhớ tới nàng.
Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo oán giận: “ Mạt nhi, nàng dám cả gan làm loạn, ..
Tô Mạt cũng ôm chặt hắn, dùng hành động chứng minh tất cả.
Hắn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi ngậm lấy đôi môi vốn thuộc về mình, tâm, mới tạm thời yên ổn.
Không phải mơ, nàng, thật sự đang ở bên hắn.
Để nàng rút vào иgự¢ mình như con mèo nhỏ, Hoàng Phủ Cẩn dịu dàng: “ Lát sau, nàng nhớ tránh qua một bên, đừng để mình bị thương.”
Tô Mạt cắn môi, nghe lời trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn lập tức lấy dây thừng cột vào móc sắt được chế tác đặc biệt, cột chặt vào cọc, sau đó ra ám hiệu về núi đối diện. Gần như cùng lúc, nhiều bóng người trên chậm rãi theo dây thừng lướt qua.
Đây cũng là kế hoạch do Tô Mạt sắp sẵn, cùng với Mỵ Ảnh kị sĩ tập luyện qua vô số lần. Ròng rọc cũng là do nàng cải tiến.
Núi Hắc hổ cao hơn Dã Kê, lướt bằng ròng rọc qua càng dễ.
Người thứ nhất hạ xuống là A Thành, sau đó là vài đội viên ở nông trường cùng một ít gười ở núi Hắc Hổ, tuy thực lực không bằng Mị Ảnh kị sĩ nhưng tuyệt đồi không tầm thường, trăm người khó được một.
Một hàng ba mươi người, hợp thành một phân đội nhỏ.
Bọn họ như những con báo săn trong đêm, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, xử lí thủ vệ canh gác, đem thi thể vứt ngay xuống núi.
Hành động nhanh chóng, dứt khoát, đoàn người đi đến đâu tiêu diệt trạm gác của địch ngay đến đó, làm cho đối thủ của họ không thể yểm trợ lẫn nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc