Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 438

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hải Nhất Đao gãi đầu:“Lúc đó lũ lụt, cẩu quan gom hết lương thực cứu trợ bán rồi đem người nhà hắn bỏ trốn, chỉ phát vài thứ lương thực nhiễm độc cho chúng ta. Vì vậy mà người ૮ɦếƭ vì đói, vì trúng độc nhiều hơn là ૮ɦếƭ vì nước cuốn. Cha mẹ anh chị của ta ૮ɦếƭ hết, ta căm thù nên dẫn đầu anh em ςướק lương thực, νũ кнí làm ςướק. ”
Tô Mạt nghe mà thổn thức.
.
Hải Nhất Đao lại nói:“Cẩu quan kia cũng không có kết quả tốt. Sau này ta chiếm núi, Gi*t hết toàn bộ già trẻ bé lớn trong nhà hắn, không chừa một mạng. Hắn không cho người khác sống, lão tử cũng cho hắn không ai nối dõi.”
Nói tới đây, sợ Tô Mạt vì thế mà sợ mình, gã lại cười: “Yên tâm, với anh em tốt ta không bao giờ bạc đãi, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia. Ta thích sòng phẳng, ân đền, oán trả.”
Tô Mạt gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Muội nghe ca ca nói, chúng ta cũng cùng quan phủ hợp tác, đương gia làm sao được vậy?”
Hải Nhất Đao cười: “ Mấy tên cẩu quan, ςướק đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, ta phải ςướק cho sạch hết, ta bắt tay với chúng, triều đình vừa phát ngân lương là tổ chức ςướק ngay. Ha ha.”
Tô Mạt ra vẻ khó hiểu: “Muội nghe ca ca nói, chúng ta còn phá hang ổ hắn , kết quả chọc giận hoàng đế, vì sao a?”
Hải Nhất Đao gãi đầu:“Cái này hả? Các huynh đệ không ưa hắn, hơn nữa hắn dám giấu riêng cho mình mười vạn, chỉ đưa chúng ta có một vạn. Bà nội nó, không Gi*t hắn sao giải được nỗi hận? ”
Tô Mạt vỗ tay nói:“Hải đương gia dung là hào kiệt. Đùng, phải cho hắn biết, dám qua mặt chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Còn Vu.. là đương gia thứ mấy? Có được người đó, Dã kê chúng ta càng mạnh.”
“Ta gọi là hắn đại ca, ta nghe người của hắn gọi hắn là công tử.”
Tô Mạt nói:“Vậy muội cũng gọi hắn Vu công tử, nếu triều đình dung pháo bắn lên đây thì phải làm sao?”
“Không sợ, Dã Kê này có nhiều chỗ trú, địa hình tốt hơn núi Hắc Hổ nhiều. Lần trước ta có ý định kết minh với chúng nhưng chúng không đồng ý, kết quả bị triều đình diệt sạch. Đáng đời chúng.”
Tô Mạt tâm tư bay lộn, núi Dã Kê sơn động nhiều, chỗ dấu người không ít, nếu không phải người ở đây e khó biết hết được.
Nàng tỏ vẻ sợ: “Hải đương gia, muội hơi sợ Vu công tử. Người đó như là u hồn vậy. Trước đây hắn cũng ở trên núi? Sao ca ca không nói, biết hắn ở chỗ này, muội ૮ɦếƭ cũng không tới đây đâu.”
Hải Nhất Đao an ủi nàng: “Nha đầu, không sợ, đại ca nhìn vậy thôi chứ không tới nỗi, huynh ấy chỉ true muội thôi.”
Nói một hồi, Hải Nhất Đao cũng không dề cập tới chuyện hắn làm sao gặp được Vu Hận sinh, còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ.
Tô Mạt hỏi:“ Muội chỉ sợ triều đình sẽ dùng đại pháo tấn công chúng ta. Lúc còn ở chung với Tô tiểu thư, nàng hay nói cho ta nghe, rằng sẽ cho đại pháo tấn công lên đây, một ngày không được thì hai ngày, nhất định sẽ san bằng chỗ này”
Lúc này, có tiếng người bẩm báo: “Đại đương gia, anh em báo có một số quan binh xuất hiện, hình như họ chuyển gì dó lên đỉnh núi đối diện.”
Núi Dã Kê, núi Hắc Hổ, núi Mạnh Lương ở gần nhau, trong đó Dã Kê và Hắc Hổ là hai ngọn núi địa hình hiểm trở, còn Mạnh Lương chỉ là ngọn núi bình thường, không chút tác dụng.
Mà núi Mạnh Lương chỉ cách Dã Kê vài chục trượng.
Chắc chắn quan phủ đang vận chuyển đại pháo lên đó.
Hải Nhất Đao hừ một tiếng:“Lão tử không sợ, may mắn sớm có chuẩn bị.”
Hắn bảo Tô Mạt đừng sợ, cứ an tâm ngủ, hắn còn ra ngoài họp mặt với đám Tiết nhị đương gia. Tin tức Hải Ưng đưa tới quả không sai.
Mọi người ồn ào muốn tập kích Lai Châu, doạt đại pháo, không khí nhốn nháo.
Còn với nhưng người đưa ra chủ trương lấy tịnh chế động, liền hỏi: “Không lẽ ngươi giữ khăn, chuẩn bị đầu hàng?” khiến cho không khí bùng nổ, mạnh ai nấy nói, công kích lẫn nhau.
Đột nhiên, một tiếng nor làm rung chuyên đất trời, Dã Kê rung lên từng đợt.
Mọi người kinh hãi, lập tức dựa theo kế hoạch, dẫn trẻ con, người già trốn trước, trai tráng ở lại phản kích.
Có người lớn tiếng chửi: “Vô liêm sỉ, bọn họ tránh ở núi đối diện, nếu muốn đánh bọn họ, chúng ta phải có đại pháo, để lão tử qua đó cho chúng một trận”
Lại có người phản đối, sợ có mai phục. Người kia gấp gáp: “Ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ chúng lấy pháo tiêu diệt hết chúng ta?”
Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả.
Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu .”
Nhưng Tô Mạt không nghe, nàng trốn chặt dưới bàn bát tiên, nói thế nào cũng không ra.
Sáng hôm sau, từng đợt pháo tiếp tục tấn công Dã Kê.
Tô Mạt tự mình dẫn người cải trang, tự nhiên biết rõ uy lực của đại pháo. Nếu đem ra sa trường đánh giặc có thể không biết hữu dụng hay không nhưng dọa cho đám người này hoảng hốt vẫn còn dư.
Nghĩ thử đi, pháo nổ ầm ầm như vậy, không sứt mẻ hay sập một góc núi thì cũng phải làm cho đất đá bay tán loạn, hơn nữa chỗ bị pháo tấn công ai mà dám léng phéng tới gần? Muốn ૮ɦếƭ hả? bị gươm đao còn có cơ hội sống chứ pháo nổ tanh bành, thân tộc nhận ra không?
Pháo nổ liên tục, người trên núi nghe riết cũng phiền.
Tô Mạt tới gần một tảng đá lớn nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa cùng khói bụi từ xa mờ mịt.
Nàng đang yên lặng tính toán thì bỗng rùng mình, người phía sau dù âm thầm đi tới nhưng nàng cũng cảm nhận được, nên cám ơn Hoàng Phủ Cẩn chịu khó bắt nàng luyện công hay là tại cái tên này quá tà đạo?
Nàng làm bộ như không biết, ngoài miệng lẩm bẩm:“Ông trời, con xin ông phù hộ ca ca bình an vô sự, sớm một chút mang con về nhà.”
“Chúng ta tối nay đi đánh lén Lai Châu phủ nha, ngươi muốn đi không?”
Một tiếng nói truyền tới, Tô Mạt giả bộ hết hồn hét lên, nhanh chóng quay ra sau, giơ lên bộ mặt dề phòng cũng sợ hãi.
Vu hận sinh một thân đen thùi, một chút ánh sang cũng không chiếu tới, giống như một lỗ đen sâu hoắm, hút hết ánh sáng xung quanh làm người ta không dám nhìn lâu.
Nàng lắp bắp:“Ngươi, ngươi, ngươi là người hay yêu quái? Sao không phát ra tiếng động?”
Mặt trời sáng vậy mà khi hán xuất hiện nàng lại cảm thấy âm u. Nhìn chỗ nào cũng thấy hắn giống chúa tể bóng đêm quá.
Vu Hận Sinh chầm chậm đi về phía nàng. Tô Mạt từng bước, từng bước lùi. Hắn lên một bước, nàng lùi một bước.
Cuối cùng, nàng quyết định vòng qua hắn nhưng hắn chặn lại, không cho nàng đi.
Tô Mạt run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì ? Ta, da của ta không tốt, bị muỗi cắn liến nổi mẩn, khó coi lắm.”
Nếu hắn là đồ biến thái Gi*t người, chắc chắn yêu cầu con mồi hoàn hảo không tì vết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc