Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 437

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Từ trước hắn vẫn không thích gặp người, Hải Nhất Đao nhiều lần mời hắn uống R*ợ*u trông thấy các huynh đệ, hắn đều cự tuyệt , lần này thế nhưng chủ động tiến đến, cũng thực tại làm cho người ta kinh ngạc.
Hắc y nhân phi thường thong thả trừng mắt nhìn, không quan tâm Trịnh Vinh, thản nhiên nói:“Chúng ta chẳng những muốn chiếm Lai Châu, còn muốn chiếm càng nhiều địa bàn, triều đình loạn, chúng ta liền cắt cứ làm vương.”
Hải Nhất Đao cao hứng, kéo Trịnh Vinh uống R*ợ*u:“Huynh đệ, đi theo đại ca, chúng ta về sau cũng xưng vương xưng bá. Vị trí hoàng đế để đại ca làm.”
Tô Mạt âm thầm kinh hãi, chỉ là một tội phạm, lại có dã tâm đến vậy? Hắn muốn dựa vào Dã Kê này để xưng hung xưng bá?
Hơn nữa, nàng cảm thấy Hắc y nhân tâm tư ác độc, hắn không phải muốn hạ bệ hoàng đế mà muốn thiên hạ đại loạn.
Như vậy, chịu khổ chính là dân chúng.
Đột nhiên, không khí hơi dao động, nhòng một cái, Ng'n t trắng bệt của hắn y nhân đã bắt lấy yết hầu Tô Mạt.
Tô Mạt hoảng sợ, cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ mình.
Trịnh Vinh cũng hoảng sợ, chạy lên năn nỉ.
Hải Nhất Đao bưng bát to, cười nói:“Đại ca, muội muộinày không thành vấn đề, là muội muội Trịnh lão đệ.”
Mặt hắc y nhân không chút thay đổi, ánh mắt âm lãnh như sứ giả tu la địa ngục, không có một chút độ ấm cùng gợn sóng.
Tô Mạt trừng lớn mắt, đồng tử chợt phóng mở ra rồi thu nhỏ lại, trừng trứng nhìn hắn.
Có lẽ, hắn chính là đao khách mà Hoàng Phủ Cẩn nhắc đến, cái loại đao khách hàng năm không thấy ánh mặt trời, mặt mày tái nhợt, thậm chí hơi xanh, môi trắng bợt, kiểu da của người lâu ngày không ra nắng.
Mặt mũi hắn thật sự rất đẹp nhưng sát khí phát ra lại cực kì khủng pố.
Cách tay thít chặt cổ Tô Mạt không hề dùng sức nên Hải Nhất Đao với Trịnh Vinh cho là hắn chỉ giỡn mà thôi.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm Tô Mạt, thản nhiên nói:“Túi da hoàn hảo như vậy, sẽ làm ta nhịn không được lấy làm của riêng. Lúc kinh hoàng nhất sẽ khiến tim đập mạnh, máu dồn lên, gương mặt lúc này là diễm lệ nhất, trong suốt sáng bóng giống huyết ngọc. Nếu được bảo quản kĩ lưỡng sẽ rất mê người.”
Giọng nói của hắn thản nhiên, chỉ như để xác nhận một vấn đề. Ánh mắt hắn còn hơi mị lên, say mê nhìn nàng như nhìn một tác phẩm nghệ thuật có một không hai.
Tô Mạt mắng thầm trong bụng: “ Đồ Biến th'! Tưởng gì, hóa ra có sở thích ***. Điên nặng rồi!”
Có lẽ, tâm lý vặn vẹo của hắn là do suốt ngày sống trong bóng tối mà thành.
Tay hắn lạnh như băng , ngón út giật giật, đè chặt mạch máu nơi cổ nàng:“Ngươi thích cái gì?”
Tô Mạt ngẩn ra:“Còn sống.”
Đừng hở chút hù nàng là được, tâm nàng nhỏ lắm, không chịu nổi hù dọa đâu.
Gương mặt tưởng chừng cứng ngắc của hắn có chút biến đổi, lông mày giật giật, ánh mắt vốn ngập sát khí lại giản ra, biểu tình trở lại bình thường: “ Nếu lấy được thiên hạ này, ta sẽ tặng nàng làm đồ chơi. Có thích không?”
Nhóm người Hải Nhất Đao ngây dại.
Tiết Nhị đương gia than nhẹ. Gã Vu Hận Sinh này đúng là kì lạ, làm gì cũng điên cuồng khủng pố. Hắn vốn ư thích ***, nhưng không phải cái loại *** bình thường mà theo gã nói là một loiaj nghệ thuật. Con mồi bị gã nhắm trúng đa phần không phải bị gã tự tay *** mà là bị gã hành đến phát điên phải tự sát.
Giờ hắn lại nói đem giang sơn cho cô gái này làm đồ chơi. Hóa ra giang sơn mà bao người *** trong mắt gã không khác gì một món đồ chơi rẻ tiền, có thể tùy tiện cho người khác.
Vu Hận sinh nhìn nàng lom lom, hình như đang đợi nàng trả lời.
Tô Mạt quyệt miệng, ủ rũ: “Ta không thèm, ngươi buông ta ra.”
Nàng nhìn thấy trong mắt hắn không có mong cầu, chỉ có chán, chán hết tất cả mọi vật trên thế gian này.
Loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy không thoải mái, quá âm u rồi.
Vu Hận Sinh hài lòng, xoa má nàng: “Không sai.”
Nói xong, hắn buông nàng ra, xoay người bỏ đi.
Tới yên lặng, đi yên lặng, không có chút tín hiệu nào báo trước, làm cho người ta không kịp trở tay.
Khinh công cao không tưởng.
Tô Mạt bụm mặt: Oa, đại ca, muội muốn về nhà. Bọn họ khi dễ người..”
Trịnh Vinh tay chân luống cuống, Hải Nhất Đao cười to nói:“Lão đệ, yên tâm đi, đại ca thích muội muội này. Hắn sẽ không để nàng ủy khuất đâu.”
Tô Mạt mắng thầm, thích cái đầu nhà ngươi. Ngươi không nghe hắn nói chắc? Hắn có thích gì ngoài *** đâu? Địa vị hoàng đế hắn chẳng thèm nữa là…
Tô Mạt mắng thầm, thích cái đầu nhà ngươi. Ngươi không nghe hắn nói chắc? Hắn có thích gì ngoài *** đâu? Địa vị hoàng đế hắn chẳng thèm nữa là…
Có lẽ, trong mắt hắn, thế gian này đều là người ૮ɦếƭ mới gọi là thú vị.
Rốt cuộc, tên này từ đâu chui ra? Vì sao không có chút tin tức gì về hắn?
Thân phận thật sự của hắn, mục đích của hắn là gì?
Nàng làm sao mới điều tra được đây? Nếu không, làm sao ăn nói với Hoàng Phủ Cẩn?
Nhơ tới Hoàng Phủ Cẩn, nàng nhịn không được rùng mình, chàng mà nổi giận thi...
Trịnh Vinh khuyên nàng một hồi mới bịn rịn nhờ Hải Nhất Đao chiếu cố, còn mình phải nhanh chóng trở về nếu không muốn bị người nghi kị.
Hải Nhất Đao sảng khoái nhận lời, kêu a đầu tới hầu hạ Tô Mạt, lại sai người đưa Trịnh vinh xuống núi.
Tô Mạt lưu luyến nhìn Trịnh Vinh tới khi mất dạng mới theo người hầu về phòng. Chỗ này mặc dù là sơn động nhưng phòng ốc lại rất sạch, còn lót da hổ thật dày, vô cùng thoải mái.
Hải Nhất Đao với Tiết Nhị đương gia cũng đến xem qua chỗ ở của nàng, còn bảo nàng an tâm ở lại, nếu buốn có thể tự do đi dạo.
Tô Mạt lắc đầu nói chỗ này rất tốt, không dám phiền họ bận tâm.
Hải Nhất Đao biết nàng sợ Vu Hận Sinh nên cũng không nói nhiều, đưa cho nàng mấy quả đào lớn rồi sai tì nữ phục vụ cẩn thận.
Thấy hắn sắp đi, Tô Mạt vội nắm chặt tay áo hắn: " Đại đương gia, tiểu nữ sợ!"
Hải Nhất Đao cười:“Đừng sợ, ta sẽ canh cửa cho, tiểu thư ngủ rồi ta mới đi.”
Tô Mạt nghĩ nghĩ: “Tiểu nữ ngủ ngài cũng đừng đi.”
Hải Nhất Đao cho rắng nữ nhân nào thấy Vu Hận sinh cũng phải sợ, huống chi thiên kim tiểu thư như nàng nen không từ chối, dựa luôn vào vách tường ngủ.
Tô Mạt lén nhìn hắn, thấy hắn cũng không giống như lời đồn *** không chớp mắt nên bắt đầu hỏi chuyện: “Đại đương gia, sao ngài lại lên Dã Kê xưng vương vây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc