Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 436

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tình thế hiện nay, Hoàng Phủ Cẩn chắc chắc sẽ bắt được toàn bộ sơn tặc trên Dã Kê về quy án nên hắn hào hứng bảo mọi người không cần khẩn trương, còn sai bày tiệc, mời mọi người đến phủ dự tiệc cùng hắn và Tô Mạt.
Hắn không phải loại người ưa tiệc tùng nhưng tiểu vương phi tương lai của hắn lại thích náo nhiệt. Để chiều ý nàng, hắn còn bảo các quan viên dẫn theo nữ nhi nhà mình đến chơi với nàng nữa.
Nhưng muội muội Trịnh Vinh quá mức mĩ miều, lại cùng nàng có năm phần tương tự, Tô Mạt đương nhiên không thích. Hắn đành phải kêu Trịnh Vinh lặng lẽ dẫn muội muội ra về.
Trịnh Vinh dẫn theo Tô Mạt nhập tòa, nói với Hải Nhất Đao : “Đại đương gia, muội muội của tại hạ trí nhớ rất tốt. Tất cả các chốt canh phòng trong phủ nó đều nhớ rõ không sai.”
Sơn tặc trên Dã Kê luôn nung nấu ý định tấn công bất ngờ vào Lai Châu chứng minh thực lực, việc em gái hắn nhớ rõ các tuyến phòng thủ chính là một cơ hội tốt.
Trịnh Vinh lại lấy ra một phong mật tín.
Hải Nhất Đao lập tức sai người mời nhị đương gia kiêm quân sư đến, rất nhanh, một người gầy gò, râu sơn dương bước vào. Hắn ta hành lễ rồi bắt chuyện với Trịnh Vinh.
Hắn cầm thư nhìn kĩ, chữ trên thư nghiêng lệch, chắc chắn do viết bằng tay trái. Hắn xem cẩn thận, chắc chắc là chữ viết của Hải Ưng rồi mới xem tới nội dung.
Trong thư nói, hắn bị Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt gài bẫy sa lưới. Tô Mạt ban đầu dùng khăn lung lạc tinh thần huynh đệ, sau đó sẽ đưa đại pháo có sức công phá lớn tấn công triệt để nơi này, hơn nữa còn bày kế phái người giả dạng trà trộn lên núi, nhằm tiến hành nội ứng ngoại hợp, lừa nói đại pháo là giả, dụ đại đương gia xuống núi để nhân cơ hội tấn công, thỉnh đương gia không cần mắc mưu.
Trịnh Vinh quan hệ với người trên Dã Kê cũng không ngắn, khá hiểu rõ tâm tư của Hải Nhất Đao, tuy chưa đến mức như sâu trong bụng nhưng điểm mấu chốt thì cũng rõ một, hai. Hắn được Hải Nhất Đao khá là tin tưởng.
Điều quan trọng là những gì được viết trong thư nói một cách nào đó đều là sự thật, nếu không Tô Mạt cũng sẽ không nghênh ngang theo đến đây.
Nàng với Hoàng Phủ Cẩn đã bày bố thiên la địa võng, thật thật giả giả, trong giả có thật, trong thật có giả nhằm để người ngoài nghĩ nàng không hề nghi Trịnh Vinh với Kham Ngạn Hoành.
Hơn nữa, nàng chắc chắn Kinh chỉ huy không một mình tác chiến, nhất định còn có đồng lõa, tìm người truyền tin lúc nguy cấp là không thể, chỉ có Trịnh vinh với Kham Ngạn Hoành là lựa chọn tốt nhất.
Năm đệ đệ Trịnh Vinh bị đánh ૮ɦếƭ, chính Hải Nhất Đao giúp hắn trả thù, buộc hắn thỏa hiệp làm tay sai. Cho nên, Trịnh vinh đáng tin hơn.
Hải Nhất Đao với Tiết Nhị đương gia khoản đãi Trịnh Vinh, bảo hắn kể chuyện về Tô Mạt và Tề vương cho bọn hắn nghe.
Trịnh Vinh bắt đầu kể khổ, nói Tô Mạt tùy hứng ra sao, bắt Tề vương đi cùng nàng thế nào…Nói đến nước miếng bay tứ tung còn đám người Hải Nhất Đao thì cười nghiêng cười ngửa, thái độ với hoàng Phủ Cẩn càng khinh thường thêm vài phần.
Tô Mạt kế bên cũng ra chiều vui vẻ, còn góp thêm chuyện mình ở cùng nàng ta như thế nào, bị bắt làm gì, nếu không nghe lại bị khó dễ ra sao..
Tiết Nhị đương gia vuốt râu, ngạc nhiên: “Trịnh huynh đệ, Tề vương phi tương lai bộ dáng ra sao? Nàng ta điêu ngoa như vậy sao Tề vương chịu được?”
Trịnh Vinh thở dài, uống một hớp R*ợ*u lớn: “Nhị ca không biết, nghe nói Tề vương còn thề không phải nàng ta nhất quyết không lấy vợ. Hắn còn vì nàng ta tranh chấp với hoàng đế, dâng tấu sớ xin cưới, nhưng hoàng đế không ân chuẩn. Hơn nữa, đệ nghe những huynh đệ ở kinh thành nói Tô tiểu thư quả thật được Tề vương sủng tới trời rồi. Nang ta muốn bốn mùa đều nhìn thấy hoa nở, Tề vương liền vì nàng xây dựng một vườn hoa vĩ đại, thích hương liệu liền xây cho nàng một tòa hương lâu, mọi hương liệu trên đời nàng đều phải có trước. Nghe nói, lần đánh sơn tặc này cũng là do nàng cố ý đòi đi theo vì sợ Tề vương bị mĩ nhân Giang Nam hớp hồn.”
Hải Nhất Đao cười lớn: “ Một người cá tính, đúng phẩm vị lão tử.”
Tô Mạt cúi đầu uống trà. Cái bát thật to, đầu nàng đều bị chôn trong đó. Naøng nhìn bóng mình mà làm mặt quỷ. Xí!!!!!!!!!!
Sau đó, nàng ngẩng đầu, một bộ dịu ngoan nép bên Trịnh Vinh, chuẩn mực một tiểu thư khuê các.
Mấy người nhìn thấy mà cảm thán, nữ tử thế mới là nữ tử chứ.
Trịnh Vinh trao đổi tin tức với họ một hồi, Tiết Nhị đương gia nói “Trịnh huynh đệ, sau khi ngươi trở về cố nghĩ biện pháp cứu Kinh chỉ huy sứ.”
Trịnh Vinh kinh ngạc nói:“Kinh Chỉ Huy Sứ?”
Hải Nhất Đao gật đầu:“Chính là hải ưng.”
Trịnh Vinh sững sờ, sau đó vỗ đù*, hối hận:“Vậy mà trước kia ta bất kính với ngài ấy.”
Hải Nhất Đao bật cười:“Vô phương, vô phương, hắn biết ngươi là người một nhà, căn bản không thèm để ý, còn luôn khen ngươi đâu.”
Trịnh Vinh lại nói:“ Sao kinh Chỉ Huy Sứ lại bị bắt? Nhiều ngày nay Tề vương giả bệnh trốn ở nhà mà.”
Tiết Nhị đương gia vuốt râu:“Trịnh huynh đệ, ngươi có tận mắt thấy hắn ở nhà?”
Trịnh Vinh bừng tỉnh đại ngộ:“Nha, thật đúng là như thế, vậy tiểu đệ phải chạy nhanh trở về thương lượng với Kham Thiên tổng tìm cách cứu người.”
Tô Mạt vẫn ở kế bên nghe, đột nhiên tò mò hỏi:“Đại ca, ở đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, chẳng lẽ các vị muốn chiếm cả đời? Nơi này nhỏ như vậy, nếu triều đình phái đại quân tới quyết tâm san bằng thì sao?”
Trịnh Vinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, trách:“Nha đầu như muội biết gì mà nói?”
Nói tới đây, bên ngoài có tiếng người xen ngang: “ Nói rất đúng. Chúng ta muốn chiếm chỗ này cả đời. Triều đình tới một lần đánh một lần. Tề vương lợi hại tới đâu, chúng ta cũng muốn nhìn thử một chút.”
Lời còn chưa dứt, một Hắc y nhân đi tới, mọi người theo bản năng đều ngừng hô hấp.
Dáng người hắn thon dài, một thân thuần hắc bố y, không có tạp sắc, càng không có trang sức, ngoại trừ tay và mặt lộ ra bên ngoiaf, những noi khác dều bị vải đen bao bọc.
Trời tháng sau nóng kinh người, ai nấy mồ hôi nhễ nhại, dù có người ở phía sau quạt cũng không bớt hơn được.
Nhưng hắn lại khác, cả người toát ra hắc khí giống như đem khí nóng hút sạch sẽ làm ai cũng rùng mình.
Tô Mạt không cần giả bộ cũng lạnh hết cả người.
Nam nhân mặt như vẽ tiếp tục đi tới, không có biểu tình dư thừa, tiếng nói cũng bình thường, không có gì dao động.
Toàn thân lệ khí của hắn khiến người ta không tâm tình thưởng thức dung mạo tuyệt đại của hắn nữa. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt trắng nhợt đó cũng đủ dọa người rồi.
Tô Mạt kéo tay áo Trịnh Vinh,nhỏ giọng cầu xin hắn mang mình trở về.
Nếu trướ đó nàng không có phòng bị trước, chắc chắn sẽ luống cuống.
Trịnh Vinh xấu hổ quát muội muội nhưng dáng điệu lại hết sức ân cần:“Đừng sợ, chỗ này an toàn hơn với phủ nha, chờ Hải đại đương gia đánh đuổi quan binh xong, huynh sẽ dẫn muội về.”
Hắc y nhân đi về phía Tô Mạt, cúi đầu nhìn nàng. Tô Mạt nắm chặt ống tay áo Trịnh Vinh, cả người run cầm cập.
Hải Nhất Đao cười:“Đại ca, đừng dọa tiểu muội muội nữa. Giới thiệu với huynh, vị này là Trịnh đại nhân, Trịnh thiên tổng. Hắn là huynh đệ tốt của chúng ta, đến đây truyền tin. Huynh coi, đây là thư hắn mang tới, chỉ là không gặp mặt người đưa thư.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc