Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 435

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kinh Chỉ Huy Sứ lắc đầu:“Hạ quan không biết uy lực thế nào, không dám vọng đoán.”
Tô Mạt vuốt tóc:“Không sao, ngài sẽ có cơ hội chứng kiến.”
Nàng phẩy tay:“Bắt hắn lại, trông chừng cẩn thận, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận hắn.”
Sau đó, nàng tới trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cho người cải trang hắn, truyền tin lên Dã Kê, báo thần khí là giả, tìm cơ hội dụ bọn chúng xuống núi.”
Nói xong còn đề phòng nhìn Kinh Chỉ Huy Sứ.
Hắn lại nghe Hoàng Phủ Cẩn nhu hòa đồng ý:“Mạt nhi thật thông minh, chúng ta lập tức trở về chọn người thích hợp.”
Kinh chỉ huy cười lạnh, đúng là ngựa non háu đá. Chúng nghĩ Dã Kê là nơi trộm ςướק tầm thường ở sao?
Hơn nữa, không biết cách mình liên lạc lên Dã Kê mà cũng đòi giả trang lên núi, đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
Tuy mình bị bắt nhưng vẫn có cách liên lạc, khiến bọn họ tương kế tựu kế. Tề vương, ngày ૮ɦếƭ của ngươi không xa đâu.
Kể ra, ngươi và nha đầu đó cũng có chút bản lãnh, có thể khiến ta mắc bẫy, nhưng chỉ có vậy thì còn non lắm.
Tô Mạt nắm tay Hoàng Phủ Cẩn trở về phòng. Bắt được con chuột lớn rồi, mọi việc còn lại dễ giải quyết hơn.
Kinh chỉ huy sứ cũng không tệ, cố ý gài bẫy cho sơn tặc tấn công kho phía nam để binh sĩ tập trung bên đó bắt nghi phạm còn hắn lại ung dung chạy tới kho bắc, hạ gục cả một toán phòng ngự, nếu không phải A Lí sớm cho người mai phục sẵn, chưa chắc đã khiến hắn sa lưới.
Ngày ba tháng sáu, sau vách núi Dã Kê, ba bóng người cẩn thận hiện thân.
Trời vô cùng tối, không có ai rảnh rỗi đi dạo vào giờ này nhưng họ vẫn hết sức cẩn thận, nửa điểm không sai sót.
Một người trong số họ lấy ra một ông trúc dài nhỏ, kéo một sợi dây trong ống, một tiếng xé gió vang lên.
Âm thanh không lớn, nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng.
Sau một lúc lâu, vách núi chấn động, một vật đen tuyền có bánh xe rơi xuống, dến gần mới nhìn rõ là một chiếc xe y hệt xe tù, bốn bên là rào sắt.
Nam nhân cao lớn nói với người còn lại: “Ta dẫn muội muội lên đó, ngươi trở về nhớ cẩn thận chút.”
Người thấp hơn gật đầu, đỡ hai người đi vào ***g, sau đó kéo dây thừng, ***g sắt từ từ được nâng lên.
Trong ***g, nam nhân nhỏ giọng nói với nữ tử: “ Ngươi không sợ bị ta bán đứng sao?”
Nữ tử kéo mũ trùm đàu, lộ ra mái tóc đen dài, nhẹ giọng nói:“Ngài chắc chắn sẽ không làm vậy, sao lại còn hỏi ta?”
Trịnh Vinh xấu hổ, hắn bất quá là cảm thấy rất uất ức, muốn tìm cách gỡ gạc chút đỉnh.
Bất quá, hắn thật sự bội phục tiểu nha đầu này, một nữ tử yếu ớt như nàng lại dám một mình đi lên chung với hắn. Đây là hang sói thật sự, vào đây tình mạng khó giữ. Vậy mà nnagf vẫn tỉnh bơ như không.
Tô Mạt lại nhỏ giọng dặn: “Ngươi chú ý một chút, ta giờ là muội muội ngươi, để ý ánh mắt đi.”
Trịnh Vinh vội tuân lệnh.
Bọn họ tập luyệ rất nghiêm túc. Hắn còn dẫn em gái tới phủ ở chung với Tô Mạt. Tô Mạt thông minh, mới chỉ hai ngày mà đã bắt chước mọi hành động của muội muội hắn không sai một điểm, ngoại trừ mặt mũi không giống nhau, những thứ khác khó bề phân biệt.
Muội của Trịnh Vinh cũng rất đẹp, Tô Mạt chỉ cần hoá trang một chút, đem quý khí giấu xuống là hoàn tất.
Cảm giác lắ lư trên không không dễ chịu chút nào, Tô Mạt lại đang giả làm người khác nên cũng không kiên cường, nàng dựa vào khuỷu tay Trịnh Vinh, mặt mày tái mét, bộ dáng sợ sệt tới gần ngất xỉu.
Nếu không hiểu rõ, chỉ sợ bản thân Trịnh Vinh cũng bị nàng lừa, bộ dáng nàng hiện giờ không khác gì tiểu muội lúc hoảng sợ cực độ.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi, có người trên đầu nói:“Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc”
Trịnh Vinh đối nói:“Tiểu kiều lưu thủy.”
Tô Mạt nhịn cười đến nội thương, gắt gao cắn môi, sợ mình không cẩn thận làm lỡ kế hoạch, người ngoài nhìn vào chỉ cho là nnagf đang vô cùng sợ hãi.
Lại có người hỏi: “Đại đương gia không gọi, sao ngươi dám tự ý lên núi?”
Trịnh Vinh không chút hoang mang nói:“Ta có tin tức quan trọng muốn báo cho đại đương gia, tin này là Hải ưng lợi dụng thời cơ đưa cho ta, muốn ta cấp tốc truyền tới.”
Người kia hỏi:“Bộ dạng Hải ưng ra sao?”
Trịnh Vinh lắc đầu:“Là phi tiêu đưa thư.”
Người nọ ừ một tiếng, sai người dẫn họ đi. Vài người biết Trịnh Vinh cũng tới bắt chuyện.
Một người thô tục nói:“A, Thiên tổng thật quan tâm huynh đệ, còn dẫn theo mỹ nhân nữa. ”
Trịnh Vinh che chở Tô Mạt:“Các vị ngượng ngùng, đây là muội muội của ta, ta đưa nó lên núi nương nhờ chủ tử ít bữa, khi nào bọn người Tề vương đi lại dẫn nó trở xuống.”
Mấy người liền dẫn họ vào sâu trong núi gặp Hải Nhất Đao.
Đi suốt một đường, Tô Mạt mới thấy rõ núi Dã Kê quả nhiên y hệt lời đồn, địa thế hiểm trở, không thể không thận trọng.
Nhiều đỉnh núi tách biệt nhau, đỉnh núi nào cũng cao chọc trời, bốn bên là vực thẳm. Từ bên đỉnh bên này muốn đi qua bên kia chỉ có cách đi bằng dây thừng, sợi dây to đùng, có chỗ đi được bằng ván gỗ, nhưng khi đi lên đó, nó cứ lắc lư không ngừng, làm cho người ta run sợ không thôi.
Tô Mạt tự nhiên không khách khí , chỉ từ từ nhắm hai mắt, run run không dám đi, gắt gao kéo ống tay áo Trịnh Vinh.
Vài người phía trước cười nói:“Trịnh Vinh, để bọn ta cõng muội ngươi qua cho.”
Trịnh Vinh nghiêm mặt:“Không dám phiền các vị.”
Hắn ngồi xổm xuống, cõng Tô Mạt đi.
Đi rất lâu, Tô Mạt trực giác như thế, khẳng định là bọn hắn cố ý , không chịu cho bọn họ biết đường nào ngắn nhất đi lên núi.
Nói vậy, những lần Trịnh Vinh lên đây,cũng chỉ là theo sự chỉ dẫn của bọn họ.
Cho tới trưa, vượt không biết bao nhiêu ngọn núi, họ mới tới trước một trại lớn.
Trịnh Vinh cõng Tô Mạt vào trại, sau đó đi tiếp qua một đại đường lớn. Một đại hán cao lớn thô kệch cười ha ha từ bên trong đi ra:“Trịnh Thiên tổng, huynh đệ tốt, vất vả cho huynh!”
Trịnh Vinh buông Tô Mạt xuống, ôm Hải Nhất Đao, làm toàn bộ các động tác gặp mặt một lượt, sau đó ôm quyền nói:“Đại đương gia dũng mãnh phi thường, tiểu đệ thật sự bội phục. Nay có tin tức quan trọng mới dám mạo muội làm phiền.”
Hải Nhất Đao gật gật đầu, cầm tay hắn, liếc nhìn Tô Mạt, loan hạ thắt lưng cùng nàng đối diện, cười nói:“Đây chắc là muội muội của Thiên tổng vị đi. Thật sự là một đại mỹ nhân!”
Tô Mạt sợ tới mức vội trốn ra sau lưng Trịnh Vinh, nắm chặt góc áo hắn.
Hải Nhất Đao cười ha hả, làm chấn động lỗ tai người khác “Huynh đệ, lâu ngày gặp mặt, chúng ta đến đại đường uống R*ợ*u đi.”
Nói xong vung tay sai người giết trâu bò chuẩn bị đãi tiệc.
Trịnh Vinh vội nói:“Đại đương gia, không cần phiền toái, huynh đệ cũng chỉ có một ngày, không có nhiều thời giờ đâu.”
Hải Nhất Đao khoát tay: “Gấp cái gì, không phải Tề vương cho ngươi hai ngày rảnh rỗi để đưa muội muội đi thăm người thân, thuận tiện điều tra tình hình hay sao?”
Trịnh Vinh cả kinh, lập tức cười nói:“Đại đương gia, tiểu đệ thật sự là bội phục sát đất .”
Rốt cuộc trong phủ nha có bao nhiêu tay mắt của Hải Nhất Đao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc