Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 434

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng kêu mấy người Tạ tuần phủ dẫn theo nữ nhi tới chơi với nàng nhưng nàng lại chạy tới kho quân dụng của Phủ nha Lai Châu tu tu sửa sửa. Ai có hỏi thì lảng tránh, nói là VK chuẩn bị tấn công Dã Kê.
Sau đó, nàng đem VK giấu kĩ trong kho, còn phái người canh gác cẩn thận rồi mới quay về phủ, đòi hoàng Phủ Cẩn dẫn nàng đi dạo phố, mua này nọ, tổ chức tiệc R*ợ*u, du hồ ngắm trăng . Các tiểu thư bị nàng hành đến thở không ra.
Gần cuối thàng, nhóm người Tạ tuần phủ gấp như kiến bò trên chảo nóng, không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, Tô Trì thì tức giận đến ૮ɦếƭ đi sống lại , đáng tiếc bị thương nặng, chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương.
Hơn nữa, Tô Mạt còn ra lệnh gia nhân phải tận tâm chiếu cố hắn, không để hắn ra khỏi sân một bước. Hắn còn có thể làm gì ?
Có lời của Tô Mạt, đâu còn ai dám tới gặp hắn. Hắn cáu gắt tới nỗi ba lần bốn lượt đòi bỏ về kinh thành.
Ở phủ nha, Hoàng Phủ Cẩn bị người bao vây, ai cũng kích động hỏi hắn có kế hoạch gì tấn công thổ phỉ, tò mò thứ VK thần bí. Tô Mạt cũng bị Tô Trì kêu tới, bắt buộc nàng giải thích, rốt cuộc nàng muốn dùng cách gì tấn công Dã Kê, không lẽ chỉ tới đây du sơn ngoạn thủy?
Tô Mạt nhìn Tô Trì, hắn kích động tới nỗi khuôn mặt âm trầm cũng dỏ bừng như gà chọi: “Đại ca, huynh kích động cái gì a? Đánh bại Dã Kê, Tề vương có giành công với chủ tử của huynh đâu? Thất bại, các huynh còn có thể đem hết mọi tội lỗi đổ lên người hắn, trăm lợi không hại, huynh còn kích động cái gì?
Tô Trì giận tới mức phóng từ trên giường xuống đất, động tới miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ta có thể không kích động sao? Vết thương của ta đã sắp lành, sao ngươi còn bắt ta ở trong này, không cho ta đi ra ngoài?
Hắn ra quân bất lợi, hại ૮ɦếƭ không ít người nên mấy thị vệ cũng lười nghe lời hắn. hơn nữa, bọn họ là thị vệ của Tề vương, nghe lời ngài ấy có gì sai?
Tô Trì thấy hắn hệt như hùng ưng bị người ta nhổ sạch lông.
Tô Mạt nhìn hắn:“Đại ca, có kẻ nào nói gì với huynh sao?”
Chắc có ngươi muốn thăm dò, cũng có thể là khích Tô Trì để bọn họ nội bộ lộn xộn.
“Huynh không nên suy nghĩ lung tung. Ngày sáu tháng này là ngày lành, nhất định thổ phỉ trên Dã Kê sẽ bị tiêu diệt, dâng chiến công làm quà dâng lên bệ hạ trong ngày vạn thọ.”
Tô Trì không tin.
Tô Mạt vẫn cười: “Huynh với muội lập quân lệnh trạng. Nếu bắt không được, muội cam nguyện bị phạt.”
Tô Trì nói: “Không cần, nếu đánh không thắng, không gả ngươi cho Tề vương!”
Thật sự là ác độc, Tô Mạt nhướng mi nhưng vẫn gật đầu, ung dung nói:“Thành giao!”
Tô Trì hãy còn không chịu bỏ qua, nhất định phải giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý.
Từ chỗ Tô Trì trở về, nàng đã thấy Hoàng Phủ Cẩn ở trong chờ mình. Nàng cười nói: “Mọi việc ổn chứ?”
Hoàng Phủ Cẩn cười: “Ta trừng mắt, bọn họ liền sợ tới mức hít khí lạnh, sợ ta nhịn không được sát khí, huyết tẩy phủ nha, đều nhất nhất nghe theo .”
Hắn nhìn nàng, Tô Mạt cười nói:“Chỗ đại ca cũng giải quyết xong, muội đã nói rõ, có công hắn lãnh, có tội, chúng ta gánh.”
Hoàng Phủ Cẩn không tin: “Đơn giản như vậy sao?”
Tô Mạt cười cười, không tiếp tục bàn tới. Hắn mà biết nàng dám lấy chuyện hôn nhân làm điều kiện chắc chắn sẽ lột da nàng. .nàng không muốn nhìn thấy gương mặt đen thui đó đâu à.
Nàng vội nói: “Thiên thủ Quan Âm của ta tốt hơn rồi, đi, ta luyện cho ngươi xem.”
Sau đó, nàng lôi hắn ra hậu viện, chăm chỉ biểu diễn cho hắn xem. Hoàng Phủ Cẩn quả nhiên bị nàng phân tán lực chú ý, tỉ mỉ dạy nàng.
Được một lát, cảm thấy không thích hợp, âm trầm hỏi: “Nàng lại âm mưu gì đây?
Tuy tư chất nàng khá tốt nhưng từ trước tới nay nàng có siêng luyện võ đâu. Chắc chắn có mờ ám.
Tô Mạt chủ động nhào vào hắn trong lòng, tả xoay xoay hữu xoay xoay, dỗ hắn quên chuyện muốn hỏi.
Hoàng Phủ Cẩn cũng phối hợp không hỏi tới, tránh làm cho nàng khó xử.
Ban đêm, Tô Mạt đang ngủ say thì bị Thủy Muội đánh thức. Mất ngày trước, nàng dẫn theo thị vệ đi gặp người thân của mình. Bọn họ tự nhiên không dám hung dữ với nàng, ngược lại còn nịnh bợ nàng. Nàng cảm thấy phiền, nói mấy câu, nhờ họ chăm sóc mộ phần của cha mẹ rồi đi, nói sau này còn trờ lại,
Ở trong lòng nàng, cha mẹ đã không còn, Tô Mạt chính là người thân duy nhất của nàng. Nàng đã không còn tư tưởng trỏ lại nhà nhị thúc hay cậu mợ gì nữa dù họ có đối xử tốt với nàng cỡ nào cũng vậy.
Tô Mạt nhìn nàng, tưởng nàng có tâm sự ngủ không được nên hỏi: “ Thủy Muội, có chuyện gì sao?”
Thủy Muội nói:“Tiểu thư, muội nghe hình như có tiếng người nói chuyện.”
Quả nhiên, bên ngoài có tiếng A Lí truyền tới: “Tiểu thư, Hải ưng sập bẫy.”
Tô Mạt nha một tiếng, nhảy dựng lên, nháo nhào rửa mặt thay quần áo.
A Lí cung kính chờ ở bên ngoài, thấy nàng như vậy không nhịn được bật cười.
Tô Mạt ngạc nhiên: “A Lí, ngươi cũng biết cười nha.”
A Lí xấu hổ, mặt đỏ bừng, trình lên một phong thư mật: “Kinh thành truyền đến.”
Tin tức từ kinh thành do Lăng Nhược với Lưu Vân thu thập rồi gởi tới, chủ yếu thực thi mệnh lệnh của Tô Mạt và tin tức về hành động của thái tử.
Mật thư nói, thái tử lựa chọn giang sơn, đại tiểu thư thương tâm muốn cả đời không lấy chồng nhưng được Tần công tử khuyên nên đã thay đổi ý niệm. Thái tử lại không muốn buông tha, từng tìm cách gặp riêng đại tiểu thư nhưng bị nàng kiên quyết từ chối.
Một tin tức nữa: Đại hôn của thái tử sẽ được tổ chức vào ngày đông chí.
Chuyện này khiến Tô Mạt rất vui.
Nàng còn sợ thái tử không chọn giang sơn kìa. Tỷ tỷ là người đơn thuần, nếu hắn dám làm như vậy, tỷ tỷ nàng sẽ vạn kiếp bất phục.
Chắc chắn, vì hắn, ngay cả mạng mình, tỷ ấy cũng không cần.
Giờ cần đối phó chuyện trước mắt, Tô Mạt đành gác lại chuyện kinh thành qua một bên, dẫn người tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn hội hợp, sau đó chạy tới kho chứa VK.
Kho chứa VK do nàng đặc biệt thiết kế, bên ngoài là thị vệ phủ nha canh gác, bên trong là thị vệ từ kinh thành đến gác, còn có một số thủ vệ ẩn thân xung quanh mà không ai biết được.
Người tới kho vào giờ này là Kinh Chỉ Huy Sứ.
Trong kho đuốc cháy sáng rực, soi rõ mặt Kinh Chỉ Huy Sứ, Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng.
Tô Mạt lại cười nói:“Xin hỏi Chỉ Huy Sứ, ngài chạy nơi này tới làm gì?”
Kinh Chỉ Huy Sứ đúng lý hợp tình nói:“Đêm khuya hạ quan nhận được mật báo nói có gian tế trà trộn vào thành, muốn nhân cơ hội phá hủy VK vương gia dùng tấn công tội phạm.”
Tô Mạt nhìn nhìn, cười nói:“Thần khí ở khố phòng phía nam, sao ngài lại chạy tới kho bắc?”
Kinh Chỉ Huy Sứ nói:“Hạ quan một đường đuổi theo, nhất thời không rõ phương hướng .”
Tô Mạt nhướng mi, mỉm cười:“Không phải nha. Ngài bỏ công sức xếp không ít bằng hữu nhìn chằm chằm ta cùng vương gia, sao lại không biết thần khí đang được cất trong này?”
Nàng vòng quanh người hắn: “Kinh chỉ huy, không ngại nói ngài biết. Đại pháo ta cải tạo lần này uy lực kinh người, dùng nó tấn công lên núi là đúng đắn nhất. Ta không thèm đưa quân tấn công, chỉ cần ngày nào cũng bắn lên trên đó, ngài nói xem sơn tặc trụ được bao lâu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc