Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 433

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đang miên man suy nghĩ, vách tường trước mặt chợt mở, một thiếu nữ duyên dáng xuất hiện, cười hì hì nhìn hắn.
Trịnh Vinh nhận ra là Tô tiểu thư, Tề vương phi tương lai, vội đứng lên hành lễ.
Tô Mạt khoát tay, cười nói:“Trịnh Thiên tổng, ta nghe nói ngươi có một muội muội, thông minh đáng yêu, ngươi mau dẫn nàng tới đây chơi với ta. Nói với Tạ tuần phủ. Kinh chỉ huy sứ cũng đem theo con gái họ tới đây nói chuyện với ta đi.”
Trịnh Vinh sửng sốt, không biết Tô tiểu thư nói vậy có ý gì.
Tô Mạt đi đến trước mặt hắn, cười cười:“Cha mẹ ngươi tuổi già mất sớm, vợ ngươi bởi vì đủ loại nguyên nhân, ngược đãi đệ đệ muội muội ngươi, sau bị ngươi biết được, Gi*t ૮ɦếƭ ả thề không cưới vợ, chỉ cùng đệ đệ muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc, đệ đệ ngươi vài năm trước bởi vì một chút tranh cãi, bị người đánh ૮ɦếƭ, mà người nọ thế lực hùng hậu, ngươi không thể báo thù. Sau này, ngươi cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, ngươi quan tâm nàng còn hơn cả bản thân mình, đúng hay không”
Mồ hôi Trịnh Vinh rơi lộp bộp, chuyện này không phải bí mật gì, hôm nay Tô Mạt tự nhiên đề cập tới, là có ý gì?
Tô Mạt đi qua bên cạnh bàn trà, dùng móng tay cà trên mặt bàn, âm thanh kinh khủng làm Trịnh Vinh giật thót.
Tô Mạt hừ lạnh:“Trịnh Vinh, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, dám cùng Hải Nhất Đao cấu kết, vì hắn mật báo, phải bị tội gì!”
Nói xong, đập mạnh xuống bàn trà khiến Trịnh Vinh giật mình, nhanh chóng phủ nhận.
Tô Mạt nhướng mi:“Ngươi chối cũng vậy thôi. Đồng lõa của ngươi, Kham Thiên tổng đã khai toàn bộ. Bất quá, hắn lại nói ngươi cùng Hải Nhất Đao ép hắn chứ bản thân hắn không muốn.”
Trịnh Vinh vội quỳ xuống đất, bộ dáng bị vu oan: “Hạ quan không rõ ý của tiểu thư. Hạ quan chưa từng làm việc gì mờ ám. Thỉnh vương gia minh giám, trả lại trong sạch cho thảo dân.”
Hoàng Phủ Cẩn thả người ra sau, không nói nửa lời.
Thái độ của hắn càng khiến Trịnh Vinh khẩn trương. Bây giờ, hắn đã biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn lại phô trương thanh thế như vậy, hắn ta chính là vì lúc này đây.
Tô Mạt phất tay, A Lí tiến vào, đem một phần văn thư trình lên.
Tô Mạt cầm lấy công văn quơ quơ trước mặt Trịnh Vinh: “Người đồng mưu với ngươi đã khai toàn bộ, ở đây còn có chữ kí của hắn, ngươi có muốn nhìn không?”
Đầu Trịnh Vinh ông một tiếng, không nói được lời nào.
Tô Mạt lại nói:“Điện hạ không ngại phiền phức sắp xếp tiếp kiến mọi người là vì lo nghĩ cho sự an toàn của ngươi. Nếu không phải như vậy, ngài ấy đã trực tiếp đem hai người các ngươi xử trước toàn dân rồi. Các ngươi tiếp xúc với những ai, dùng cách nào truyền tin đến Dã Kê, tất cả đều ghi hết trong này.”
Nói xong, nàng duỗi tay. Kim Kết lập tức dâng lên một tập sách thật dày.
Tô Mạt đưa cho Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh nhịn không được giở ra xem. Lật tới đâu, mồ hôi hắn rớt tới đó. Hắn ở Lai Châu liên lạc với thám tử Dã Kê như thế nào đều được ghi lại.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể nghĩ ra cách dẫn Hải Nhất Đao tới.”
Trịnh Vinh vội quỳ xuống:“Tô tiểu thư, sự tình không đơn giản như vậy . Nếu như là trước đây, còn có vài phần nắm chắc. Nhưng giờ......”
Tô Mạt trực tiếp chỉ ra vấn đề:“Hiện giờ Dã Kê đang có khách quý, âm ngoan thủ lạt, túc trí đa mưu, đúng không?”
Trịnh Vinh gật đầu:“Hai người chúng ta có thể nghĩ cách lên núi, nhưng nếu muốn gạt bọn họ xuống núi là không thể.”
Tô Mạt bèn sai hắn ghi lại cách bố trí phòng ngự trên núi, vị trí nào quan trọng, chỗ nào canh phòng mỏng nhất.
Trịnh Vinh không dám giấu diếm, đem hết tất cả những gì mình biết viết ra.
Tô Mạt lại hỏi hắn về bộ dạng của nhó người thần bí, Trịnh Vinh chỉ có thể nói về hán tử mặc giáp đen, còn hắc y nhân thần bí thì hắn hoàn toàn không biết.
Tô Mạt đem những lời hắn viết ra đối chiếu với những gì mình tra được, phát hiện hắn không hề nói dối.
Tô Mạt mỉm cười:“Kỳ thật, Kham Thiên tổng không hề nói là ngươi ép buộc hắn, hắn nói y hệt những gì ngươi nói nãy giờ.”
Trịnh Vinh biết bị Tô Mạt lừa, nhưng chữ viết quá giống, hắn không thể không bội phục, chỉ có thể nhận thua.
“Còn một thám tử nữa đang ẩn thân ở phủ nha Lai Châu, huynh đệ chúng ta không biết là ai, chỉ biết người đó gọi là Hải Ưng.”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nhìn nhau, hệt với những gì họ đoán.
Tô Mạt trấn an:“ Yên tâm, chúng ta sẽ bắt hắn trước khi hai người vào núi.”
Trịnh Vinh tạ ơn, sau đó theo A Lí tới phòng khách giáp mặt Kham Ngạn Hoành.
Hai người ảo não nhìn nhau nhưng khi ra ngoài thái độ lại bình thường, mang vẻ mặt khinh thường Hoàng Phủ Cẩn y như những người khác.
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục tiếp kiến các viên quan khác còn Tô Mạt dẫn người chuẩn bị. Vài người cố tìm hiểu xem nàng muốn làm gì nhưng đành bỏ cuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc