Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 429

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đột nhiên, keng một tiếng, một phi têu từ đâu phóng tới làm mũi tên chệt hướng nhưng thế tên quá mạnh, không lấy mạng Tô Trì nhưng cắm phập vào vai trái hắn. Đuôi tên kịch liệt rung động.
Máu thấm ướt *** người mặc giáp sắt nhưng hắn vẫn dửng dưng tống một quyền vào *** Tô Trì.
Một mũi tên nữa xé gió lao tới cùng một người như đại bàng vươn cánh, phóng một cước vào đầu vai hán tử, cứu mạng Tô Trì.
Nhìn thấy người tới là A Lí, Tô Trì nhịn đau hỏi :“Tề vương đâu?”
A Lí không nói lời nào, điểm mấy huyệt trên người hắn, dẫn dắt mọi người rút lui.
Hán tử bị thương, binh lính Tô Trì có A Lí chỉ huy, tình thế xoay chuyển.
Tự nhiên, A Lí cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao rung mình. Linh tính cho hắn biết nguy hiểm chực chờ. A Lí không dám chậm trễ, gấp rút cho mọi người chạy nhanh hơn.
Một bính sĩ ngẩng đầu . Hắn thấy sau đỉnh núi có một bóng đen, tuy không rõ mặt mũi nhưng lại làm cho hắn thập phần khiếp sợ, tựa như tử thần đang chằm chằm nhìn hắn.
Hắn ngẩn người không kịp phản ứng. Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm vào tim hắn. cùng lúc đó, một người khác cũng phạt nhanh đao, chém rớt đầu hung thủ.
Quân cứu viện của Hoàng Phủ Cẩn rất nha tề tựu mà nhóm đạo tặc cũng biến đâu mất dạng, tựa như không khí không để lại chút manh mối.
Nếu không nhờ A Lí nghe Tô Mạt an bài âm thầm theo dõi, phát hiện bọn chúng tập kích, lại sai người truyền tin cầu cứu, chắc chắn đám người Tô Trì không một ai sống sót.
Chạy đến chỗ an toàn, A Lí mới quay đầu nhìn lại, bóng người thần bí trên núi đã không còn ở đó.
Hắn không dám dừng lại, dẫn dắt mọi người chạy tở về Lai Châu thành.
Trở lại trong thành, mọi người tất bật mời đại phu, ngay cả Tô Mạt, Thủy muội cũng hỗ trợ chữa thương ddoonghf thời giúp Tô Trì rút tên.
Đại sảnh, Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở ghế thái sư, nhìn chiến báo trong tay, mặt trầm như nước, cả người giống như phủ một tầng băng làm cho người ta không dám tới gần.
Hoàng đế hay thái tử, hoàng tử ra ngoài đều dẫn theo đại nội thị vệ thực chất là để phô trương thanh thế, chứng tỏ uy lực hoàng gia. Đám người này nhìn thì đẹp mắt nhưng thực lực không được mấy người.
Tô Trì còn dám can đảm dẫn bọn họ tấn công Dã Kê, không khác gì tự tìm đường ૮ɦếƭ, bị bọn tội phạm đánh cho tan tác.
Tô Trì lại dám đem họ tới Dã Kê tấn công tội phạm, đúng là liều mạng.
Chẳng lẽ không có thám tử sao?
Không biết Tô Trì có phải con Tô quốc công không nữa.
Một người tay trói gà không chặt như Tô Việt cũng hơn hắn nhiều.
Binh lính xuất thân từ bá tánh bình dân nếu tử trận sa trường sẽ được trợ cấp một khoảng tiền lớn, người thân cũng không đến mức khốn khổ vì họ phần đông không phải là con một.
Nhưng binh lính con nhà thế gia thì khác. Lần này bị thương tuyệt đại đa số đều xuất thân từ con nhà quyền quý. Đám người này không lạ gì tiền trợ cấp, cái họ cần là khi về cung được phong quan tiến chức.
Nghĩ đến đây, tay hoàng Phủ Cẩn siết chặt chiến báo. Khi mở ra đã là một đấm bột phấn bay lả tả.
Lúc Tô Mạt với A Lí bước vào thì thấy trong phòng không còn ai ngoài hắn, chắc chắn toàn bộ đều bị hắn đuổi đi sạch.
Tô Mạt tiến lên, nắm tay hắn an ủi: “Việc đã tới nước này, cũng vô pháp vãn hồi. Giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh Dã Kê, bắt Hải Nhất Đao.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng hiện lên một chút ôn nhu:“Hải Nhất Đao lợi hại như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu: “Thiếp cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây không phải thực lực của Hải Nhất Đao, phía sau hắn chắc phải có một thế lực thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thám tử chúng ta không tra được chút gì về thiết giáp cũng như tin tức hắc y nhân.”
Nàng đem tất cả lời A Lí thuật lại cho Hoàng Phủ Cẩn nghe: “Người nọ sát khí rất nặng, A Lí dù cách hắn khá xa nhưng vẫn bị sát khí của hắn chế trụ. Hơn nữa phi tiêu của A Lí chỉ có thể đánh lệch mũi tên của hắn chứ không thể đánh rớt chứng tỏ thực lực của hắn trên A Lí nhiều.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, liếc A Lí, A Lí gật đầu: “Đúng vậy, lúc thuộc hạ cứu người đột nhiên cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này trước đây thuộc hạ chưa từng trải qua.”
Có thể làm cho A Lí cảm thấy sợ hãi .....
Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi đứng dậy, đi thong thả hai bước, đột nhiên một chưởng quét về phía A Lí, khí thế sắc bén, không chút nào nương tay.
Tốc độ của hắn nhanh đến không tưởng, Tô Mạt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy tay hắn đặt trước *** A Lí.
A Lí không kịp phản kháng!
A Lí cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đình chỉ, Hoàng Phủ Cẩn ngoéo môi, thản nhiên nói: “Là cảm giác này?”
A Lí ngơ ngác gật đầu, mới vừa rồi -- vương gia quả thực như là hóa thân ác ma, cảm giác đó.....
Hắn không muốn thử lại lần nữa .
Hoàng Phủ Cẩn vỗ vỗ đầu vai hắn, trấn an nói:“Đừng sợ, ૮ɦếƭ cũng chỉ là vậy thôi. Ngươi trải qua hai lần, về sau càng không có gì phải sợ .”
A Lí ngộ ra. Thì ra vương gia làm vậy để giúp hắn an tâm, bởi vì hắn đối Hắc y nhân sinh khiếp đảm.
Mà vương gia ra tay, cho hắn biết, không cần sợ, có vương gia ở đây, người kia không phải lợi hại nhất .
Tô Mạt trừng mắt, bĩu môi:“Này, Tĩnh điện hạ, chàng làm người ta sợ muốn ૮ɦếƭ.”
Hoàng Phủ Cẩn cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nàng :“Đừng sợ, chẳng lẽ ta sẽ thật sự giết A Lí sao?”
Hắn nhấc Tô Mạt, để nàng ngồi trên đầu gối: “Người A Lí nhìn thấy hẳn là đã được huấn luyện từ nhỏ. Trên giang hồ có một môn phái chuyên huấn luyện sát thủ. Bọn chúng bắt những đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, cho mỗi đứa một cây đao rồi nhốt chung với lũ sói. Mỗi đứa nhốt chung với một con sói, nếu đứa nhỏ giết được con sói đó chúng sẽ thả tiếp hai con rồi ba con.. cứ như vậy tiếp tục......”
“Sau, bọn họ đào trộm xác ૮ɦếƭ vừa được chôn xuốn đem về sơn động cho bọn chúng học cách tấn công những chỗ yếu hại trên cơ thể con người. Mục tiêu duy nhất của chúng là làm mọi cách để *** sao cho nhanh nhất, gọn nhất. Tập với xác ૮ɦếƭ xong chúng sẽ tiếp tục tập ***. Đứa nào không thành công sẽ bị loại bỏ. Chỉ những đứa lợi hại nhất mới được giữ lại, trở thành sát thủ. Chúng vừa là sát thủ cũng vừa là đao khách. Một đao khách chân chính có thể khiến người cảm giác được sát khí bao phủ khi hắn cách kẻ đó hơn ba mươi dặm.”
Bọn chúng lấy *** làm vui, coi nó như một loại nghệ thuật, làm cho người ta không rét mà run.
Nói xong, Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, dịu dàng hỏi: “Thiên thủ Quan Âm luyện đến đâu rồi ?”
Tô Mạt trừng mắt :“Thuộc hết rồi!”
Hoàng Phủ Cẩn vẫn nhìn nàng chằm chằm: “Luyện đến đâu?”
Tô Mạt khó xử mím môi, nói như vậy, nội lực là phân cấp bậc, một bộ tâm pháp cần phải mỗi ngày tu luyện, tích thiểu thành đại. Mà rất nhiều võ công chiêu thức, chính là phân bộ, một bộ bao nhiêu chiêu, bao nhiêu thức.
Nhưng bộ thiên thủ Quan Âm này vừa phân cấp lại vừa phân bộ, vô cùng rườm rà rắc rối.
Một: Nó có chín chín tám mốt chiêu, mỗi chiêu có chín chín tám mốt thức.
Hai: Khi tất cả chiêu thức đều luyện thông rồi lại phải kết hợp với tâm pháp, tu luyện đến mức độ nào đó mới đạt đến tầng thứ nhất, rồi mới đến tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Quả thực Biến th' đến cực điểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc