Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 425

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thủy Muội tư tưởng đơn thuần, tự nhiên không nghĩ nhiều. Thấy Tô Mạt nói như thế, nàng cũng không kiên trì, hết thảy đều nghe tiểu thư .
Lúc này, người của Hoàng Phủ Cẩn về báo hắn với Hoàng Phủ Giác còn phải đi theo các quan viên thăm dò địa hình nơi đây, kêu nàng cứ ở lại Lai Châu, muốn ra ngoài dạo phố nhớ mang theo nhiều người bảo vệ. Còn nói, Tô Trì không dẫn người về nhưng cũng không tấn công lên Dã Kê, mà án binh bất động. Việc này cũng không trái với quân lệnh nên nàng không cần lo.
Tô Mạt cười, có điên mà lo cho hắn. Cái tên đó cần chịu khổ mới sáng mắt ra. Hắn càng ngày càng ngạo mạn. Vài năm trước, hắn còn thường về nhà trò chuyện nhưng giờ càng lúc càng âm u .
Hắn còn dám giúp thái tử thiết kế hại em ruột của mình.Món nợ này, Tô Mạt không sao nuốt trôi được.
Hy vọng mọi chuyện ở kinh thành đều thuận lợi. Chỉ có như vậy, tỷ tỷ mới bớt khổ.
Ở kinh thành cách xa ngàn dặm, đại tiểu thư ngồi trước gương, nhìn hộp trang sức cùng bình nhỏ mà ngẩn người. Mạt nhi không ở đây, rất nhiều chuyện nàng không biết tìm ai để nói.
Chuyện thái tử gây ra ngày đó khiến nàng hoảng sợ, tuy không ૮ɦếƭ nhưng khi thấy hắn nhảy xuống, trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập.
Nàng cảm giác được, hắn thật tâm yêu nàng.
Nàng hiện giờ rối rắm, không biết làm sao cho phải. Huống hồ, nàng đã nhận lời tổ mẫu, gả cho Tần Nguyên Quân. Nàng cũng âm thầm thề quên đi thái tử, một lòng một dạ với Tần Nguyên Quân. Đó là người tốt, khi hắn cười lên rất ấm áp.
Nhưng sao lòng nàng lại loạn như vậy?
Hôm đó về nhà, hình như tổ mẫu có nghi ngờ, nhưng lại sợ nàng xấu hổ nên không nói.
Hiện giờ, Tần gia nhắc tới cho người qua mai mối nhưng lại chưa tiến tới. Hoàng đế bên kia nói muốn cưới Tả tiểu thư cho thái tử nhưng chỉ mới tặng bảo vật quý giá, chưa đem sính lễ tới cửa.
Nàng không biết có nên nói lại ý của thái tử cho tổ mẫu nghe hay không, hoặc là cự tuyệt Tần gia hoặc là.. Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, tâm loạn như ma.
Hơn nữa nàng cảm thấy, bây giờ nàng không cách nào gả cho Tần Nguyên Quân , như vậy thật không công bằng với hắn.
Dù sao, nàng không có thích hắn.
Đi theo Mạt nhi lâu, nàng cũng bị ảnh hưởng, muốn lập gia đình với người mình yêu. Tuy mọi người đều phải qua mai mối, không mấy người được gả cho người mình thích, nhưng mà…
Nàng nhìn chiếc đĩa hình hoa sen đựng dầu bôi tóc hoa hồng trong suốt, chậm rãi nhắm mắt, bỏ vào đó hai đóa hoa, đếm đủ một trăm mới mở mắt ra.
Vừa nhìn vào đĩa, tim nàng đập mạnh như muốn xé tung ***g ***… nhìn lại lần nữa lại thẫn thờ.
Bình thường, muốn nàng im lặng chờ..
Chờ nhưng chờ đợi gì đây?
Chờ thái tử xin hoàng đế cưới nàng cho hắn sao? Hắn có đủ dũng cảm, đủ si tình như Hoàng Phủ Cẩn dành cho Mạt nhi sao?
Chuyện Hoàng Phủ Cẩn xin cưới Mạt nhi, tuy hoàng thượng chưa đồng ý nhưng hắn không cần. Hắn chỉ làm như vậy để tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “ Mạt nhi là của hắn. Không ai được phép mơ tưởng đến nàng.”
Loại tuyên thệ nặng tình như vậy đối với một nữ tử suốt ngày ở trong khuê phòng như nàng là cỡ nào rung động, là mong ước mà các nàng luôn khao khát.
“Tỷ tỷ, sao không ra ngoài hít thở, ru rú trong đó làm gì? Mấy lúc hết mưa như thế này, không khí đặc biệt tốt nha. Hoa lựu trong viện nở nhiều, đẹp thật sự nha!”
Nhị tiểu thư thướt tha đi tới, nhìn nàng cười.
Mạt nhi không có ở đây, hình như nhị tiểu thư tự do hơn, dám ra ngoài lắc lư.
Hơn nữa, hình như tâm trạng nàng ta rất tốt, còn có vẻ đẫy đà làm cho hai má vỗn gầy trước kia nay thêm phần ***, càng quyến rũ hơn xưa.
Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng: “Muội muội không biết quy củ sao? Cũng không làm cho người ta thông truyền?”
Nàng muốn yên lặng chút nên mới sai bọn nha đầu đều đi thêu túi hương, làm sa y, nhưng thủ vệ đâu?
Đại tiểu thư nhíu mi.
Nhị tiểu thư cười :“Tỷ tỷ, làm gì xa lạ với muội như vậy? Muội chỉ muốn qua đây nói cho tỷ biết, nghe nói bệ hạ tuyên chỉ, cho khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, muốn đem sính lễ qua Tả gia.”
Đại tiểu thư mí mắt nhảy dựng.
Nhị tiểu thư tiếp tục cười nói: “Muội nghe người ta nói , ngày đó tỷ tỷ đi mười dặm, cùng thái tử điện hạ tự tiện gặp gỡ, hoàng quý phi nương nương biết được liền nổi trận lôi đình tâu lên bệ hạ.Bệ hạ liền chất vấn thái tử, thái tử nói muốn cưới tỷ tỷ, kết quả thì sao nha? Bệ hạ giận dữ, cho ngài ấy chọn: một là tỷ tỷ, hai là địa vị thái tử. Bệ hạ còn sai Lưu công công chuẩn bị sẵn thánh chỉ, chỉ cần thái tử nói ra đáp án liền viết xuống, ấn ngọc tỷ chiêu cáo thiên hạ, tuyệt không cho phép đổi ý.”
Đại tiểu thư hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cơ hồ đình chỉ, vội vàng nói:“Hắn......” Nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, đem lời còn lại nuốt xuống.
Nhị tiểu thư chậm rãi ngồi xuống, ra vẻ tỷ muội tình thâm:“Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem, điện hạ sẽ chọn bên nào?”
Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
Nhị tiểu thư lắc đầu:“Tỷ tỷ, tỷ thực khờ mà. Sự việc ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia, việc tỷ cùng thái tử lén gặp gỡ, chúng ta biết, nhưng là hạ nhân biết sao? Cho dù biết ai dám tùy tiện nói ? Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, đừng để đến lúc cả hai bên đều dở, thái tử không nhìn, Tần gia cũng bỏ mặc. Lúc đó thật là khó sống nha!”
Đại tiểu thư đứng dậy, quát: “Đi ra ngoài!”
Nhị tiểu thư mỉm cười, đắc ý dào dạt , lại ra vẻ tỷ muội tình thâm: “Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tỷ biết, không phải chỉ có Mạt nhi mới là muội muội của tỷ, muội cũng quan tâm tỷ không thua muội ấy đâu.”
Nói xong nàng lại thướt tha đi.
Trong phòng khách Tề vương phủ, Lăng Nhược hỏi Lưu Vân: “Sự tình như thế nào ?”
Lưu Vân nói:“Tin tức truyền ra, đêm qua bệ hạ đột nhiên triệu kiến thái tử điện hạ, bảo hắn chỉ được chọn một trong hai, thái tử hay đại tiểu thư.”
Lăng Nhược ít khi biểu tình cũng nhịn không được rùng mình:“Hắn chọn bên nào?”
Tuy tiểu thư ra lệnh họ thúc đẩy cục diện này nhưng Lăng Nhược vẫn hy vọng thái tử không cần tổn thương đại tiểu thư quá sâu.
Lưu Vân vẻ mặt trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi đối thái tử còn ôm hi vọng? Nam nhân trên đời, có mấy ai được như vương gia chúng ta?”
Lăng Nhược liếc hắn :“Ngươi không phải thái giám.”
Lưu Vân mồ hôi lạnh, nói:“Thái tử chọn đại tiểu thư.”
Lăng Nhược nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nói:“Hắn chọn thật không sai. Dù hắn không được làm thái tử nhưng chắc chắn tiểu thư chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.......”
“Ngươi nghĩ hay thật nhưng sự thật không tốt như ngươi tưởng đâu. Lúc Lưu Ngọc viết xong chiếu thư, vừa cầm lấy ấn tín, hắn đã đổi ý, cầu xin bệ hạ khai ân, hắn hồ đồ , hắn sẽ cố gắng làm một thái tử tốt......”
“Phanh” một tiếng.
Lưu Vân theo bản năng lui về phía sau, chỉ thấy cái bàn bát tiên bằng gỗ lê giữa hắn cùng Lăng Nhược bị vỡ thành năm mảnh, nằm la liệt dưới đất.
Đuôi lông mày hắn nhảy dựng,“Ngươi – sao dám lấy đồ vật của vương gia trút giận hả?”
Lăng Nhược lạnh lùng:“Câm miệng, sau đó thì sao?”
Lưu Vân buông tay:“Còn sao nữa, hai ngày sau hoàng đế sẽ hạ chỉ sắc phong Tả tiểu thư làm thái tử phi.”
Lăng Nhược xoay người đi, Lưu Vân cười nói:“Này, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao hoàng đế trước kia muốn đại tiểu thư gả cho thái tử, giờ lại đổi ý sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc