Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 424

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tuy Hoàng Phủ Cẩn bị người đời coi là kẻ đại gian đại ác, thị huyết tàn bạo, coi thường sinh mạng người khác nhưng thực tế, hắn là kẻ biết quý sinh mạng hơn bất kì kẻ nào. Nếu có thể giải quyết vấn đề mà không cần phải đổ máu, hắn sẽ không tiệc trả giá hết thảy để thực hiện được điều đó.
Đó làn quan điểm giống nhau giữa nàng và hắn.
Nàng vung tay, A Lí cùng vài người nữa cải trang thành thị vệ bình thường tiến lên. Tô Mạt liếc mắt ra hiệu, sau đó lặng lẽ khoa tay múa chân lệnh bọn họ giải quyết sạch sẽ đám thám tử đang mai phục phía sau, một kẻ không lưu.
A Lí cùng những người khác nhận lệnh thi hành.
Vừa đến Lai Châu đã thấy tuần phủ Lai Châu cùng nhóm người Chỉ Huy Sứ đợi tự bao giờ: “Vương gia, thỉnh đi nha môn thăng đường!”
Tô Mạt biết đây là quy củ của bọn họ. Có bất kì quan lớn nào tới đều phải đến nha môn thăng đường, tất cả các quan lớn nhỏ đều đến trình diện dù người đó có bận đến đâu cũng vậy.
Hơn nữa, họ còn sẽ phải xếp hàng chờ vị quan đó tới từ lúc trời còn chưa sáng. Nếu vị quan đó chưa đến thì phải tiếp tục chờ, chờ đến khi nào vị quan đó xuất hiện mới thôi.
Tô Mạt nhịn không được cười nói:“Giải tuần phủ, có phải ngài cùng các vị khác đã chờ ở đây mấy ngày rồi không?”
Nét mặt già nua của Giải tuần phủ đỏ lên, cười gượng rồi thỉnh các vị điện hạ đến nha môn nghỉ tạm.
Hoàng Phủ Cẩn tự mình dẫn người đi xem xét chỗ ở do tuần phủ an bài cho mình, sai thị vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó an bài phòng thượng đẳng nhất ở hậu viện cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn bộ dáng như lâm phải đại địch của hắn mà cười , nói:“Giải tuần phủ cùng các vị khác vẫn đang chờ ngài kìa, người ta dù sao cũng là đại quan quý nhân, ngài sao có thể để họ chờ như vậy?”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không sốt ruột, đơn giản ngồi xuống, Kim Kết lập tức cho tiến lên châm trà. Cầm ly trà một ngụm, hắn mới mở miệng:“Mạt nhi, nàng có cảm thấy, Lai Châu bây giờ không giống trước đây.”
Lần đó tuy ở lại không lâu nhưng cảm giác khá là thoải mái còn lần này ngột ngạt đến kì lạ.
Tô Mạt cười nói:“Tề vương điện hạ muốn dẫn người đến tấn công núi Dã Kê, bắt cường đạo, mà những cường đạo đó lại hung hãn vô cùng, từng đánh lùi bao nhiêu binh lính, sao họ thoải mái cho được.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu:“Không phải. Lúc đó khi tấn công sơn tặc, bọn họ anh dũng thiện chiến. Thậm chí những người rình xem còn lén lút truyền tin cho quan phủ, nhưng lần này….”
Tóm lại chính là không thích hợp.
Hơn nữa, lúc trước sơn tặc ở núi Dã Kê không lợi hại như bây giờ.
Lại nói tiếp, triều đình là muốn bắt tội phạm nhưng lại muốn giảm thương vong đếm mức thấp nhất. Nếu bao vây, không cần tấn ông, chỉ chờ mấy năm, bọn chúng cũng sẽ vì không còn lương thực mà bại trận.
Tô Mạt trố mắt, ghé vào trên bàn nói:“Trong quan phủ có nội gian!”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu:“Chỉ sợ chức quan không thấp đâu.”
Ở Khang Châu, bọn họ đã sai người giám thị chặt chẽ nhóm thám tử, còn dựng lên một quán nhỏ, một cửa hàng bán lá trà. Đến Lai Châu đổi thành cửa hàng rượu.
Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy chắc chắn có người bí ẩn liên lạc.
Chắn chắn Úc Liên Thành không ngốc đến vậy. Cho dù không bắt được sơn tặc trên núi Dã Kê nhưng cũng không thất bại thảm hại đến như vây. Chỉ có thể nói, bên trong có người muốn quấy rối, không muốn triều đình dẹp được đám sơn tặc này.
Tô Mạt vẫy tay gọi A Lí, cẩn thận phân công nhiệm vụ cho hắn. Lúc trước, khi Hoàng Phủ Cẩn phái người truyền tin cho các quan cùng Thiên tổng, đều có thám tử theo dõi nên nàng kêu A Lí nghĩ biện pháp giám thị mà bọn họ không nghi ngờ được.
Không cần cố ý đi theo giám thị để tránh bại lộ, chỉ cần nhìn là tốt rồi.
Hoặc là nông phu, người đi đường, bán trà, gánh phân, ăn mày, bán rau dưa, kể chuyện, diễn kịch, hát tuồng… đều có thể là người của nàng giả dạng.
Chờ A Lí đi khỏi, Tô Mạt mới hướng Hoàng Phủ Cẩn cười:“Chàng chỉ cần chú ý đến vệc gặp gỡ các viên quan đó thôi, việc còn lại ta sẽ giúp chàng, nhìn xem người nào có vẻ khả nghi. Sau khi xác định được, ta sẽ phái người theo dõi xem họ liên lạc với ai.”
Hoàng Phủ Cẩn khen ngợi nhìn nàng:“Mạt nhi, nàng đúng là một nữ tướng quân túc trí đa mưu.”
Tô Mạt cười hì hì:“Chứ không phải do chúng ta đã chuẩn bị hết rồi hay sao?”
Trước kia thấy không tác dụng gì, nhưng giờ nhìn lại cũng thật không tệ.
Hơn nữa nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến giờ mới tung ra, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.
Nói cách khác, lực lượng của nàng còn thần bí hơn cả sơn tặc núi Dã Kê.
Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác đi gặp các quan địa phương, bàn bạc đối sách bắt gọn sơn tặc núi Dã Kê.
Tô Mạt dẫn theo nha đầu kiểm tra chỗ ở, thuận tiện sắp đặt đồ đạc màng theo cùng mua thêm một ít đò vật bổ sung.
Kim Kết với Thủy Muội bận may thêm quần áo mới cho nàng với Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt một bên chơi với các chai lọ đựng dầu bôi tóc do tỷ tỷ chuẩn bị cho, một bên lo lắng không biết các chijminhf ở kinh thành có yên ổn không, có bị thái tử tính kế không?
Nàng thấy mình càng ngày càng bận tâm hơn. Lúc mới xuyên qua, nàng đối chỗ này không chút cảm tình, không ngờ tới bây giờ lại lo được lo mất nhiều tới như vậy.
Nàng đã hoàn toàn xem họ là người nhà của mình, cũng hoàn toàn chấp nhận mình là Tô gia tiểu thư.
Ngược lại, ba mẹ của mình ở hiện đại đã trở thành hồi ức.
Nàng biết, bây giờ nàng không giống trước đây, nói đi là đi không luyến tiếc.
Hiện tại, nàng có Hoàng Phủ Cẩn, có gia đình, có người thân, nàng không cô dơn, cũng không bị gò bó, hoàn toàn tự do, muốn làm gì cũng có người ủng hộ.
Nàng tự an ủi, kinh thành không truyền tin gì tức là tin tốt, không cần lo lắng quá mức.
Nàng nhìn Thủy Muội, cười nói:“Các người dọn dẹp một chút, có thời gian dân ta đi gặp cậu mợ, nhị thúc nhị thẩm của ngươi.”
Kim Kết nhân cơ hội trêu ghẹo:“Thuận tiện để Thủy Muội ở lại, để bọn họ giúp muội ấy kiếm một tấm chồng.Hồ tiên sinh cùng Tú Hồng cũng thích náo nhiệt , vừa vặn giúp nàng làm...... Ôi......”
Thủy Muội hiền lành bình thường cũng trở nên nóng nảy, nhéo Kim Kết liên tục, Kim Kết vừa cười vừa chạy, luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Thủy Muội tốt của ta, ngươi nghĩ chút đi, giờ vương gia tiểu thư đang bận chuyện triều đình, sao đầu óc ngươi nghĩ tới chuyện không trong sáng vây?”
Kim Kết khanh khách cười.
Thủy Muội giận, trừng mắt với nàng: “Ngươi còn giỡn nữa ta không thèm nói chuyện với ngươi.”
Kim Kết cười, thở dài nói:“Thủy Muội, ta sai rồi. Sao có thể gả muộ cho mấy người thô tục chứ, ít nhất cũng phải gả cho người đọc sách hoặc thiếu gia nào đó.”
Thủy Muội lại nổi điên rượt nàng. Nhìn hai người đùa giỡn, tâm tình phiền muộn của Tô Mạt cũng biến mất. Nàng nhấc chân chạy tới tham gia náo nhiệt.
Chơi đủ, Tô Mạt mới phất tay:“Ta nhìn bọn họ làm gì? Ta muốn họ phải tới đây cầu cạnh chúng ta!”
Nàng gọi thị vệ vào, ra lệnh:“Thủy Muội, muội nói tên tuổi, địa chỉ mấy người đó, để thị vệ truyền tin. Ta tin bọn họ sẽ mau mau đến đây nhận người thân.”
Thủy Muội biết Tô Mạt muốn làm chỗ dựa cho nàng, đem những gì họ đối xử với nàng năm đó trả lại hết cho họ, vội xua tay :“Tiểu thư, muội không sao, muội đã sớm không cần bọn họ . Hiện giờ, tiểu thư mới chính là người thân của muội.”
Tô Mạt cười:“Nha đầu ngốc, ta và muội có thân đến đâu cũng chỉ là nghĩ chị em nhưng họ thì khác. Họ là người thân ruột thịt của muội, có muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Bọn họ đoạt gia tài Thủy Muội nhưng giờ nàng ấy cũng đâu có lo lắng ăn mặc nữa.
Nhưng có một số việc không thể không nói. Thủy Muội không ở nhà, tuy rằng hàng năm đều đốt nhang trước bài vị cha mẹ nhưng cũng không phải đường đường chính chính đốt ở từ đường. Nàng cũng còn cần dựa vào gia đình nhị thúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc