Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 423

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

TÌnh báo viên của nàng cũng là người có trình độ, lại quen thuộc các bến tàu nên tiến hành kế hoạch của nàng rất thuận lợi.
Lúc mọi người đi dạo trở về thì thấy Tô TRì đứng ở đại sảnh trạm dịch, chắp tay sau lưng, vẻ mặt phẫn nộ. Hắn thoáng nhìn Tô Mạt sóng vai cùng
Hoàng Phủ Cẩn, sau đó ngạo mạn thi lễ: “Điện hạ, tại sao chúng ta lưu lại nơi này lâu vậy? Cho dù là đóng quân thì cũng có thể đi Lai Châu. Có thể ở gần mà quan sát. Huống hồ lễ mừng thọ của bệ hạ sắp tới, nếu chúng ta chần chừ sẽ không kịp quay về.”
Bọn họ không cần về kinh thành nhưng hắn nhất định phải về.
Hoàng Phủ Cẩn nể mặt Mạt Nhi nên đối với Tô Trì cũng coi như khách khí, dù sao hắn cũng là đại ca của Tô Mạt. Hắn thản nhiên nói: “Hiện tại thời cơ chưa đến, cũng chỉ có thể đợi sơ hở của hắn.”
Tô Trì không chút khách khí nói: “Chỉ sợ chờ đến lúc các ngươi tìm được sơ hở thì cũng là lễ mừng năm mới rồi.”
Hoàng Phủ Cẩn hơi nhíu mi, thanh âm cũng lạnh hơn: “Vậy năm mới nói sau.”
Tô Trì nhất thời nghẹn lời, nhớ tới lúc ở thành Lai Châu mình còn đối tốt với hắn, hắn lại tốt với Mạt nhi như vậy, còn tưởng rằng có thể dựa vào Mạt nhi mà lôi kéo hắn gia nhập bên Thải tử. Ai biết hắn chẳng nhũng không trợ lực cho thái tử mà ngược lại trở thành chướng ngại vật.
Hắn lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy ta sẽ mang thuộc hạ của thái tử đi trước đến Lai Châu.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Cho dù ngươi đi Lai Châu cũng không cho di động binh lực của Dã Khê Sơn, không cần hy sinh vô ích.”
Tô Trì hừ lạnh một tiếng liền bước đi.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Ta đã sớm phái người đi các Tổng binh truyền tin, trừ bỏ lệnh điều binh của ta, bất luận kẻ nào dám điều động một người ta đều trực tiếp chém hắn.”
Hắn là thư đồng của thái tử, có thể điều động các Tổng binh, tiền trảm hậu tấu. Thời điểm hắn lãnh binh chuyện này là thường, tuy rằng mỗi lần như vậy mọi người đều kêu vang trời nhưng cuối cùng thì sao, hắn vẫn là vương gia.
Tô Trì chỉ để một trăm người cho Hoàng Phủ Cẩn, sau đó lấy danh nghĩa của thái tử mang người đến Lai Châu. Hắn cũng không tin mình đọc binh thư, lại là trưởng tử Tô quốc công phủ, cho dù không có Hoàng Phủ Cẩn lợi hại cũng sẽ không quá kém.
Chỉ là một Dã Khê Sơn mà không hàng phục được thì về sau làm sao nhập tướng, làm sao có thể tiếp nhận quân quyền của phụ thân.
Hình như Hoàng Phủ Cẩn muốn ở Khang Châu này lâu, với lại người đi theo cũng ít nên hắn không chọn nghỉ tại trạm dịch mà trực tiếp thuê một viện lớn gồm hai nhà làm chỗ dừng chân, hắn cùng Tô Mạt ở phía đông, Hoàng Phủ Giác ở phía tây, bắt đầu cuộc sống.
Ngày này trùng vào dịp mừng tiết Đoan ngọ, trước cửa nhà nào cũng giắt ngải, xương rồng cùng tỏi để trừ tà tránh độc. Trên đường phố phi thường náo nhiệt, bánh chưng, túi hương, chỉ thêu… thứ gì cũng có. Các gia tộc khắp thành Khang Châu đều tới đây tham dự đại hội thuyền rồng.
Nhóm Hoàng Phủ Cẩn cởi bỏ quần áo quan viên, khóac lên người quần áo của bá tánh bình dân, dẫn Tô Mạt đi hít thở không khí tiết Đoan ngọ.
Từ đại viện ra, dạo phố hết một vòng, Tô Mạt thấp giọng nói:“Những người đó còn đi theo chúng ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cười , dịu dàng nắm tay nàng:“Tô Trì không có động tĩnh, Hải Nhất Đao chỉ có thể nhìn chằm chằm chúng ta .”
Hoàng Phủ Giác mua mấy túi hương đang cầm thưởng thức, nghe vậy thì hỏi:“Nhị ca, chừng nào chúng ta ra tay?”
Bọn họ ở Khang Châu cũng mấy ngày rồi.
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Đệ đã không kiên nhẫn thì bọn Hải Nhất Đao càng nóng ruột hơn. Đệ cứ đợi đi, rất nhanh sẽ có tin thôi.”
Tô Mạt rất muốn đi lấy tin tức, nàng đã sớm sai ngươi điều tra, nhưng Hoàng Phủ Cẩn nói cẩn thận vẫn hơn. Dù sao đây cũng là vùng giáp với Lai Châu, cũng là địa phương bị thế lực các nơi để ý.
Bọn họ không thể sơ sót dù chỉ là một ít. Hắn không muốn nàng có một chút xíu nguy hiểm nào. Nếu lực lượng của nàng bị lộ, rất nhiều phiền phức sẽ thi nhau kéo tới.
Chờ chuyện của Hải Nhất Đao chấm dứt, nàng lại sử dụng đến lực lượng của mình. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp, một chút không cẩn thận sẽ để lại manh mối khiến người sinh nghi.
Đối với những lão hồ li mà nói, dù là một chút dấu vết cũng sẽ tra được rất nhiều chuyện.
Tất cả họ đều đang bị theo dõi gắt gao, nếu bọn họ cùng với thuộc hạ tiếp xúc bất luận kẻ nào, đi tới địa phương gì đều đã bị người điều tra cẩn thận, vì thế rất dễ bại lộ.
Cho nên, thà hắn tự mình nghĩ biện pháp còn hơn phải liên lụy nàng.
Hơn nữa, nếu Mạt nhi không đến, chẳng lẽ hắn mượn không được ai sao? Tự nhiên sẽ không.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, nháy mắt với thị vệ, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ đệ, chúng ta đế bờ sông ở Khang thành xem thuyền rồng đi.”
Nói xong liền đi nhanh, Tô Mạt nương theo lực hắn mà chạy nên cũng không tốn sức. Một lát sau, bọn họ đã nghỉ lại ở ngoại ô uống nước.
Hoàng Phủ Cẩn lất nhánh cây vẽ trên mặt đất:“Có nhiều nhóm nhỏ đang giám thị chúng ta, mỗi cách một khoảng cách sẽ có vài người, nhóm trước sẽ ám chỉ cho nhóm sau tiếp ứng, cứ vậy mà liên tục thay phiên. Khi nãy, chúng ta chạy quá nhanh nên họ không kịp đổi, ta phát hiện vài người vẫn theo sau chúng ta. Nhưng ta tin nhóm người kế sẽ nhanh chóng thế chỗ. Một khi xuất hiện sẽ không e ngại đối mặt chúng ta, làm như bọn họ không quen biết gì hết”
Làm cho mọi người thả lỏng, cùng người khác ní nói cười cười , sau đó tiếp tục chạy. Dọc theo đưởng đi, Hoàng Phủ Cẩn chơi trò mèo vờn chuột đùa đám thám tử xoay mòng mòng.
Đến hội thuyền rồng, ngắm nghía một hồi, ăn vài cái bánh chưng, uống ít R*ợ*u hùng hoàng, mọi người lục tục về nghỉ.
Chạng vạng trở lại đại viện, trước cửa có thân tín gác, đám thám tử chỉ có thể đừng bên ngoài theo dõi.
Thị vệ được phái đi rất nhanh trở về bao lại, bọn họ đã theo dấu được nhóm thám tử tập trung ở đâu, cũng phái người đi theo bọn họ, rất nhanh sẽ biết bọn họ dừng chân ở đâu, truyền tin cho ai.
Mấy tin tức này tự nhiên là A Lí dẫn người tìm hiểu ra , bất quá không có trực tiếp truyền cho Tô Mạt, mà là nghĩ biện pháp để các thị vệ phụ trách phát hiện được.
Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, liền viết mấy phong mật tín, sai người ta khoái mã đưa đến tuần phủ Lai Châu vừa nhậm chức cùng Đô Chỉ Huy Sứ và Tổng binh các nơi..
Hắn lại phân phó thị vệ phụ trách điều tra tin tức:“Các ngươi phụ trách quan sát, người nào là theo dõi tín sử , những việc khác không cần quản.”
Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi,
Bọn họ ở Khang Châu thêm mấy ngày nữa thì Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo vài người tới Lai Châu trước, đi được nửa đường thì thấy thị vệ dẫn theo thám tử phụ trách theo dõi Tô Trì chạy tới, nói có tin tức quan trọng cần bẩm báo.
Hoàng Phủ Cẩn ghìm ngựa, cho mọi người tiếp tục đi trước. Phía sau hắn, một con ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, một người từ trên ngựa té lắn xuống đất: “Vương gia, tô thống lĩnh hắn dẫn người đi bắt sơn tặc trên núi Dã Kê !”
Hoàng Phủ Giác cả kinh:“Tô Trì này cũng quá lớn gan !”
Cho dù có là tam ca đích thân xuất mã cũng không manh động nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.
Tô Mạt lúc này đã giả trang thành nam tử đi chung với bọn họ, liếc thị vệ kia hỏi:“Tô thống lĩnh sao dẫn người đến được? Không phải Tề vương đã truyền lệnh cho các nơi không được tự tiện điều động binh mã sao?”
Kia thị vệ nói:“Là, là tô châu phủ .”
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh, Tô châu phủ cách Lai Châu khá xa nên hắn không nghĩ tới sẽ truyền tin cho Hoàng Chỉ Huy Sứ nhưng nếu những địa phương gần Lai Châu đều không cho Tô Trì mượn binh, không lẽ họ Hoàng không biết nguyên do trong đó hay sao?
Hoàng Phủ Giác hạ giọng nói:“Nhị ca, Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tam ca cùng tả tướng.”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ta mặc kệ hắn là người của ai , không đầu óc nên về dưỡng già đi.”
Hắn lập tức phái người nhanh chóng đến núi Dã Kê đuổi theo Tô Trì, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn cấp tốc trở lại Lai Châu, nếu không lấy quân pháp xử trí.
Tô Mạt biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn nổi giận. Một là do Tô Trì coi mạng người như cỏ rác, đưa bọn họ đi chụi ૮ɦếƭ mà không chút bận tâm. Hai là, hắn và nàng đã vạch ra kế hoạch chu toàn, muốn dùng ít người nhưng có thể bắt gọn sơn tặc, khiến cho chúng không kịp trở tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc