Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 422

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng đứng dậy cám ơn lão Lý của phòng bếp, lại nhắc nhở: “Phải chú ý độ ấm của nước, đừng nóng quá nha.”
Nói xong, nàng chắp tay sau lưng mang theo người cười hì hì rời đi. Nếu hết nước sôi thì cả phòng kia đều đã nóng rồi. Nàng ngửa mặt lên trời cười, đi nhanh về phòng mình.
Nhưng Hoàng Phủ Cẩn không ở đó, thị vệ nói hắn đi tìm ngũ điện hạ thương lượng chính sự. Tô Mạt nghĩ nghĩ liền dẫn người mình đi nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Trì nhìn lại địa hình Tô Châu, nghiên cứu lại Dã Khê Sơn, Tô Trì biết mình không thể làm chủ nên chỉ nói vài câu có lệ rồi về nghỉ ngơi.
Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng, đang nói liền nghe mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, lại còn có cả tiếng hát nữa. Hai người liếc nhìn nhau một cái, kêu thị vệ đến hỏi.
Thị vệ kia hớn hở nói: “Điện hạ, tiểu thư nghĩ biện pháp cho binh lình tắm rửa. Nhất bát nhất bát, tiểu nhân cũng muốn đến góp vui ”
Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: “Nhất bát nhất bát?”
Thị vệ kia cười đến híp mắt: “Dạ, là quy định một lần mười người tắm rửa, nếu thân nhau, có thể hai người tắm cùng một ống trúc.”
Hai người tò mò, ống trúc tắm rửa?
Hoàng Phủ Giác đứng dậy: “Nhị ca, chúng ta đi xem sao.”
Hoàng Phủ Cẩn cũng đứng dậy, cùng Ngũ điện hạ đi xem.
Hai người theo thị vệ đến phòng bếp, chỉ thấy bên trong khói bốc lên nghi ngút, mấy người không ngừng nấu nước, nước sủi ùng ục ùng ục, sau đó pha với nước lạnh, đổ vào bên trong lều vải. Trong đó truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, nghe qua thật vui vẻ, một chút cũng không giống đám người giễu võ dương oai thường ngày.
Hoàng Phủ Giác thậm chí còn nghe được mấy người bình thường có khúc mắc nói cười ha ha, hắn thật sự tò mò, rất nhanh liền đi đến đó. Lập tức có người ngăn hắn lại, trước thi lễ sau đó cười nói: “Ngũ điện hạ, nơi này có quy củ, muốn đi vào phải *** áo.”
Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, tuy rằng đều là nam nhân, *** áo cũng không sao, bọn họ từ nhỏ đã được người hầu hạ tắm, tất nhiên sẽ không câu nệ.
Nhưng nói thành quy củ, lập tức sẽ cảm thấy không quen, hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, dù sao hắn không ở trong quân đội, còn không biết có quy củ này. Hoàng Phủ Cẩn trừng mắt nhìn thị vệ kia, hắn lập tức cười hì hì hợp tình hợp lí nói: “Là Tô tiểu thư quy định.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn đã hòa hoãn một lần lập tức trở nên lạnh lùng, ngay cả tiểu thị vệ cũng biết lấy nàng ra hù dọa hắn, thật sự là… Hắn hừ một tiếng, thị vệ kia cũng không dám cản trở hắn, lập tức nâng trường lên cho hắn.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người xem qua, tuy rằng bên trong nhiệt khí mờ mờ nhưng nhãn lực hắn tốt nên vẫn nhìn được…. Nhất thời thân thể hắn cứng đờ, nhưng không có biểu hiện gì, lập tức xoay người đi, thản nhiên nói: “Ngũ đệ, chúng ta đi.”
Nhóm hoàng tử tuy rằng từ nhỏ đã được hạ nhân hầu hạ tắm rửa nhưng rất ít người có thể thấy một phòng nam nhân *** tắm rửa, vẫn là có chút ngây người. Dù ở nông trường lúc huấn luyện cũng tắm chung nhưng cũng chỉ có vài người, hơn nữa phòng tắm tốt hơn hẳn, còn có bồn tắm được lát gạch, bóng loáng sạch sẽ chứ đâu như nơi này chỉ có tre bương.
Nhưng hắn cũng giật mình, không dự đoán được Mạt nhi mấy tre bương làm nguyên liệu giải quyết vấn đề tắm rửa cho binh lính.
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người chuẩn bị xuất phát, Hoàng Phủ Cẩn đi kiểm duyệt đội ngũ lập tức phát hiên ra biến hóa vi diệu. Một đám khuôn mặt đều vui tươi, không còn kéo theo cái bản mặt không vui, luôn nhìn hắn đối địch. Hơn nữa cả bọn đều thơm ngào ngạt, cái mũi hắn đặc biệt nhạy cảm, đối với hơi thở của Mạt nhi đều phân biệt được. Nàng thường ngày có ở cùng một đám nha đầu thì hắn cũng phân biệt được.
Mà hiện tại thì hắn thật sự kinh ngạc phát hiện đám nam nhân này đều mang hương hoa hồng trền người, hơn nữa một đám đều mi phi sắc vũ , ánh mắt phá lệ nhu hòa, làn da phá lệ sáng bóng.
Đúng là gặp quỷ mà!
Mà bọn thị vệ cũng mừng thầm, ban đầu tưởng Tề vương là người gian ác, đi theo hắn khẳng định là đi chịu tội, tưởng rằng sẽ bị Tra t** người không ra người, quỷ không ra quỷ, nghĩ hắn là một vương gia không có tính người.
Kết quả hắn lại quan tâm đến vấn đề tắm rửa của mọi người, lại cho Tô tiểu thư tặng cao tốt như vậy cho bọn họ. Bọn họ tự nhiên không dám nghĩ là Tô tiểu thư đưa tặng.
Hiện tại vương gia đã không còn lạnh như băng như trước, ngược lại có vẻ mặt nhu hòa, họ còn tưởng vương gia hành quân gấp là vì muốn rèn luyện cho bọn họ. Mấy ngày nay tuy rằng làm bọn họ mệt ૮ɦếƭ đi nhưng lại phát hiện tinh thần rất tốt, mọi người đều trở thành bằng hữu. Thời điểm mọi người hành quân, nhìn ai cũng căng thẳng, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Thế nhưng người xưa đã nói, chà lưng cho nhau thì là huynh đệ. Sáng nay khi vừa thấy mặt nhau muốn làm mặt lạnh nhưng lạnh không được a, cười một cái, vỗ một quyền là bằng hữu.
Bọn họ thấy vương gia tâm tình có vẻ tốt, chẳng những không bắt bọn họ hành quân gấp mà còn cho phép bọn họ nghỉ ngơi ở Khang Châu, cho bọn họ đi dạo, mua điểm tâm này nọ nhưng không được quấy rầy dân chúng, ỷ thế hiếp người.
Về điểm này so với thường ngày thì đúng là không đủ nhét kẽ răng. Bọn thị vệ tâm sôi trào, mặt lạnh vương gia hôm nay rất ôn nhu. Bọn họ một đám nhảy vào thành Khang Châu, ai dạo phố thì dạo phố, ai mua sắm thì mua sắm.
Thực tế là sau khi tiến vào Khang Châu lại hướng về phía nam vào khu vực Lai Châu, nơi đây giàu có và đông đúc, tình hình tương đối phức tạp.
Hoàng Phủ Cẩn đã muốn phái người làm tiền quân đi thăm dò trước, xem kẻ nào đang chú ý chặt chẽ tới họ, thu thập tin tức của họ, gọp nhặt tin tức đưa đến nơi nào.
Như vậy kẻ đó chính là tai mắt của Dã Kê Sơn. Hải Nhất Đao tuy là tội phạm nhưng không phải kẻ không có đầu óc, một kẻ đã hợp tác cùng quan phủ lại chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy khẳng định không thể không có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa chỉ sợ kẻ đó vẫn có chút quyền cao chức trọng. Nếu không tại sao hắn có thể tiêu dao như thế.
Cho nên hắn không cần vội vàng làm gì, cứ cho Hải Nhất Đao có thời gian chuẩn bị, liên lạc, hắn cứ án binh bất động mà thôi. Hắn muốn làm cho bọn Hải Nhất Đao bị mê hoặc, không nhìn thấu bọn họ muốn làm gì.
Tô Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng đặc biệt tự an bài nhân sự. Thật ra từ lâu nàng đã chú ý Hải Nhất Đao, dù sao hắn cũng là một kình địch.
Nàng phái người huấn luyện Lưu Hắc Hổ, Lưu Hắc Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu phỉ, ý vào chém giết lại có địa bàn hiểm yếu nên không ai đi chạm vào hắn. Mà sau khi nàng huấn luyện thì thực lực người của Lưu Hắc Hổ đã tăng hơn nhiều. Nhưng nàng cho hắn cử người chạy thương, chạy mạn thuyền, cố ý che giấu thực lực. Nay tất nhiên nàng sẽ không sử dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc