Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 420

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trên đường Hoàng Phủ Cẩn cho người thu hồi xe ngựa, chỉ mang đồ gọn nhẹ đơn giản, bảo trì tốc độ của quân đôi, gặp trạm dịch thì nghỉ, không gặp thì dựng trại nghỉ ngơi ngoài trời.
Lần này Hoàng Phủ Cẩn đều chọn những người không phải là thị vệ chân chính, chỉ là con cháu nhà giàu có, trông cậy vào hoàng đế để tiến thân.
Vừa vào cung đã phải xuất cung đi bảo hộ ba vị hoàng tử, hơn nữa không cần bọn họ xông lên chém Gi*t, nhưng chỉ cần trở về là có sẵn công lao, nhất định có phong thưởng.
Kết quả mới hai ngày mà họ đã không chịu đựng nổi. Ngày thường tuy rằng cũng được huấn luyện nhưng họ là nhóm cẩm y ngọc thực, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng chịu qua khổ sở, một ngày thống khổ hành quân hoặc đóng quân dã ngoại, ăn cơm canh nhạt nhẽo lại còn không được tắm rửa. Rất nhanh đã kêu khổ liên tục.
Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ, hắn luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cũng tuyệt đối không sợ người khác nói mình không tốt mà trưng ra bộ mặt khiêm tốn hoặc ôn hòa. Kẻ nào không chịu nổi khổ cực hắn liền tống cổ đi.
Thậm chí hắn cứng rắn phun một câu: “Ngày thường thấy các ngươi là một đám diễu võ dương oai cơ mà, chân chính xuất cung thì ngay cả bao cỏ cũng không bằng. Ta vốn không định mang các ngươi theo, không nghĩ rằng một nửa các ngươi đều trốn trở về, như vậy cũng giảm bớt đi phiền phức.”
Bọn họ dù sao cũng tâm cao khí ngạo, một đám bị hắn kích thích, chí khí nam nhi liền trỗi dậy. Mà Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ cũng muốn huấn luyện bọn họ, làm khó dễ ở khắp nơi, thường xuyên sửa lịch trình, hành quân gấp gáp, từ một ngày đi tám mươi dặm đã nâng lên thành một trăm sáu mươi dặm. hơn nữa đôi khi còn gặp trời mưa, tư vị kia quả thực…
Bọn họ trong lòng đều mắng đến tổ tông tám đời nhà Hoàng Phủ Cẩn nhưng hắn lại giống con rận không sợ cắn.
Mười ngày qua, đội ngũ cách Khang Châu năm mươi dặm, đóng quân nghỉ ngơi, kiểm tra lương thảo, chỉnh đốn binh mã chờ đợi. Từ Khang Châu chỉ cần mấy ngày đường là có thể đến bên ngoài Lai Châu. Dù sao cũng là trạm dịch nơi địa phương nhỏ, phòng ở tất nhiên không đủ, ngày thường chỉ tiếp đón vài vị quan viên là cùng, cũng không nghỉ hơn hai trăm người ùn ùn kéo đến. Quản sự trạm dịch đem phòng mình nhường cho Tô Trì, phòng tốt nhất cho Tô Mạt ở, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở chung một chỗ.
Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều phải ở lại lều trại.
Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.
Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.
Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”
Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.
Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây 乃út máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”
Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.
Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”
Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”
Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”
Tô Mạt chu miệng không phủ nhận, Hoàng Phủ Cẩn đến trước mặt nàng hỏi: “Đều dàn xếp tốt rồi sao?”
Vì hoàng đế nói Thải tử cùng Ngũ hoàng tử cải trang, Hoàng Phủ Cẩn dẫn cờ hiệu, mọi chuyện đều do hắn an bài nên Hoàng Phủ Cẩn quyết sẽ không vượt qua, hết thải đều do Hoàng Phủ Cẩn quyết định, hắn tuyệt đối sẽ không vì binh lính mà cầu tình. Hắn tôn trọng quyền uy tuyệt đối của người mang binh.
Lúc này có thị vệ chạy tới, hành quân lễ: “Điện hạ, binh lính vì chỗ ở nên đã đánh nhau.”
Đã đánh nhau?
Tô Mạt thay bọn họ mà bi ai, chán sống rồi hay sao mà dám đánh nhau.
Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, biểu tình nhất thời như trời giữa đông, lạnh lùng đứng lên đi về phía trạm dịch, mọi người liền đuổi theo.
Hoàng Phủ Giác ở phía sau Tô Mạt nói: “Nhị ca thân mặc nhung trang vào liền thành một người khác, đặc biệt lạnh lùng, đến ta cũng sợ hãi.”
Tô Mạt cười cười, Hoàng Phủ Cẩn chỉ mặc đồ bó sát người bằng nhung, không có mặc áo giáp, nếu mặc nguyên bộ võ phục đứng lên chỉ sợ khí thế càng dọa người hơn.
Bên trong viện của trạm dịch có một đám người đang vây quanh thành vòng tròn, ồn ào cổ vũ: “Đánh, đánh, đánh!”
Một thị vệ liền quát một tiếng: “Tề vương điện hạ tới.”
Đám người vây quanh giật mình, tự động tránh ra tạo một con đường. Chỉ thấy ở giữa có hai nam nhân đang đánh nhau, một đám mặt đỏ tai hồng. Thấy Hoàng Phủ Cẩn đến , họ tách ra, quỳ một gối.
Hoàng Phủ Cẩn chỉ liếc mắt một cái, mọi người liền cảm thấy một cỗ uy áp đánh úp lại, không khỏi lùi lại hai bước. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Các người có hai người còn là phó thống lĩnh trong cung?”
Hai người vâng, đều có chút không phục, Hoàng Phủ Cẩn biết bọn họ đều là thế gia đệ tử, ngạo khí là thật.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, thản nhiên nói: “Bọn họ đánh nhau, không có ai khuyên can sao?”
Lúc này có một người trẻ tuổi sắc mặt kiên nghị, biểu tình nghiêm túc đi ra, quỳ một gối nói: “Tiểu nhân đã khuyên can nhưng vô dụng.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái: “Là đánh không lại hay như nào?”
Người nọ nói: “Không phải đánh không lại mà là chức vị thấp không thể dùng vũ lực quản họ.”
Hoàng Phủ Cẩn nhếch khóe môi nói: “Bổn vương cho ngươi chức quyền, thân phận ngươi và bọn họ thay đổi, người làm phó thống lĩnh, ngươi là đội trưởng của bọn họ.”
Hai người kia nghe vậy mà nóng nảy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc