Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 419

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tả thượng thư tuy lợi hại nhưng chỉ là quan văn, Tô Nhân Vũ cũng mới bước vào hàng tướng mà thôi, tất nhiên là không so sánh được. Huống hồ… hắn nhìn Tô Nhu Nhi liếc mắt một cái, nàng cùng Tả tiểu thư đều có tri thức lễ nghĩa, trí tuệ tao nhã như nhau nhưng so với Tả tiểu thư nàng xinh đẹp hơn. Quan trọng là hắn có tình cảm với nàng. Điểm mấu chốt là Tô Mạt không ở kinh thành, không ai có thể quấy nhiễu phá hư kế hoạch của hắn.
Đại tiểu thư cảm giác được hắn mất mát, an ủi nói: “Thật ra nếu người không ở khắp nơi so đo, sống thoáng một chút thì cũng là chuyện tốt.”
Tuy hắn không thích nghe những lời này nhưng cũng không phản bác, chỉ hơi trào phúng nói: “Nhu nhi, nàng nói xem, ta là thái tử, cho dù ta cam tâm tình nguyện buông tha cho vị trí này, tân quân đăng cơ liệu có chịu buông tha cho ta. Nhìn chung các đời đế vương liệu có công đạo.”
Đại tiểu thư rũ mắt xuống, hắn nói đúng, một khi bỏ qua vị trí kia sẽ có đi không có về. Nàng thở dài, không nói gì cả.
Thái tử tiếp tục nói: “Ta biết nàng khổ, nàng ít nhất còn có muội muội toàn tâm toàn ý trân trọng nàng. Nhưng ta thì sao, mệ ruột thầm nghĩ mong ta nắm quyền, phụ thân không hiểu ta, cậu cũng chỉ mong dựa vào ta muốn quyền khuynh thiên hạ, huynh đệ…”
Hắn cười khổ, buồn bã nói: “Nếu ta không sinh ở nhà đế vương có lẽ ta đã có tình thân. Nếu ta không sinh ở nhà đế vương thì có thể giống như sinh ngắm trăng vịnh thơ. Nhu Nhi, nàng nói xem, ta muốn như thế nhưng hiện thực thì sao, ta không cố gắng sẽ bị đào thải khỏi cuộc chơi, ta có thể làm gì?”
Nghe hắn nói mang đậm vẻ chua sót cùng bất đắc dĩ, tâm đại tiểu thư vốn nguội lạnh lại bị dấy lên sóng to gió lớn. Hắn cường thế, nàng có thể hận hắn. Nhưng hắn cô độc tịch liêu, bất lực như vậy, nàng vừa hận không vực dậy nổi hắn, ngược lại… Nàng bắt hai tay vào nhau, nói: “Đối với thái tử ta không làm được gì, cũng không thể khiến phụ thân gia nhập dưới trướng các người.”
Thái tử chăm chú nhìn nàng: “Nhu nhi, ta cam đoan, ta sẽ không để Tô quốc công tham dự vào, ta cũng không muốn như vậy. Ta chỉ muốn mặc kệ ta có giang sơn hay không – ta chỉ mong có được nữ nhân ta yêu, Nhu Nhi, nàng nói cho ta biết có được không?”
Đại tiểu thư cắn chặt môi, thật lâu sau mới nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện bản thân ta không thể làm chủ.”
Thái tử cười rộ lên: “Ta chỉ biết nàng có tâm với ta là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
Đại tiểu thư cúi đầu không nói gì, hắn liền biết nàng ngầm đồng ý, chính hắn chỉ cần nghĩ biện pháp đuổi Tần gia phía trước là được. Hắn thét dài một tiếng, lập tức có người xuất hiện phía trên vách núi. Sau khi biết vị trí chính xác, họ lập tức thả dây thừng phi thân bay xuống, đáp xuống trước mặt bọn họ.
Bốn hắc ý nhân *** thêu đầu chim ứng tiến lên hành lễ, sau đó tiến lên xem xét thương thế của thái tử, băng bó cho hắn. Mặt khác lập tức đốn cây làm một cái cáng đơn giản muốn thải tử ngồi lên. Thái tử lại nói: “Đi trước tìm Tô thống lĩnh, lấy nữ trang đến, phái người đi nói cho Tề vương cùng ngũ điện hạ, bản thái tử bị thương, tạm thời không đi được, bảo bọn họ đi trước, không cần chờ đợi.”
Một y vệ hiểu ý liền vâng lệnh đi. Mấy người còn lại đều thức thời đi nơi khác, không ai dám liếc nhìn đại tiểu thư dù chỉ một chút. Tuy rằng họ không nhìn nàng nhưng Nhu nhi vẫn xấu hổ, đã biết quần áo mình không chỉnh tề, ai nhìn thấy cũng có nhiều liên tưởng… Danh dự hoàng hoa khuê nữ của nàng… Nàng cắn môi, nhanh chóng đứng lên.
Qua nửa canh giờ, thị vệ kia đi vòng lại đây. Minh Nguyệt cùng các ✓ú em đều ở trên xe, may mắn đều mang theo xiêm ý, sợ có lúc cần thì có đồ ngay lập tức. Minh Nguyệt cùng ✓ú em đều bị đại thiếu gia giáo huấn qua thức thời không tùy tiện hỏi, hầu hạ đại tiểu thư lên xe sau đó giúp nàng rửa mặt thay quần áo. Thời điểm cáo biệt thái tử nàng đã trở nên đoan trang hữu lễ.
Bóng xe ngựa vừa khuất, thái tử thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Đi nói cho Tô thống lĩnh thay ta nam hạ.” Hắn là thư đồng của thái tử, có đi cũng là bình thường, dù sao vốn chỉ cải trang, ai đi cũng giống nhau.
Một thị vệ lập tức đi truyền lời. Những người còn lại cẩn thận nâng thái tử rời khỏi nơi này. Trở lại đình nghỉ, Tô Trì đang chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến lập tức bước lên nhìn qua, nhíu mày nói: “Có vết thương nào quá nghiêm trọng không?”
Thái tử cười cười: “Không nghiêm trọng, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ nói chuyện cùng Tô quốc công, thay ngươi đưa người trở về.”
Tô TRì tạ ơn, thái tử cho người đem ngựa của mình đến nói: “Ngươi cưỡi ngựa của ta đi.”
Tô Trì cũng không cự tuyệt, hành trình không thể chậm trễ nữa, hắn lên ngựa liền đuổi theo.
Bên kia thị vệ đã điều từ Tô gia một chiếc xe ngựa đến cho thái tử. Tô Việt và Tần Nguyên Quân đều rất ngạc nhiên khi thái tử cùng thị về bước tới, cuống quýt xuống ngựa hành lễ.
Thái tử khoát tay áo: “Bản cung bị ngã ngựa, nay bị thương nhẹ, Tô thống lĩnh thay bản cung nam hạ, mọi người không cần ngạc nhiên.”
Bởi vì Tô Trì đưa mọi người đi ra phía trước, lại có thị vệ canh chừng nên không ai biết hắn cùng đại tiểu thư nói chuyện gì. Hơn nữa lâu như vậy xe ngựa của đại tiểu thư mới đuổi kịp, bọn họ đều thấy không hợp lý, lại không thể hỏi. Hiện tại nhìn tình trạng của thái tử lại càng khiến họ tò mò.
Tần Nguyên Quân theo bản năng nắm chặt thanh đao bên hông, sắc mặt rất là khó coi, trong lòng cảm thấy tức giận nhưng lại không thể phát tác.
Thái tử miễn lễ: “Hồi kinh.”
Hai người đành phải đứng dậy, đều tự lên ngựa.
Tô Trì dẫn theo vài tên tùy tùng cùng vài thị vệ ra sức thúc ngựa đuổi theo rốt cục đuổi kịp đội nhân mã.
Thời điểm hắn đến, Tô Mạt đã lập tức đoán được, nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác nói: “Xem ra thái tử sẽ không theo chúng ta nam hạ đâu, hắn đã tìm được thế thân rồi.
Hoàng Phủ Giác lập tức thúc ngựa lên chặn Tô Trì lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội nói với Lăng Nhược: “Ngươi trước tiên lưu lại, âm thầm liên lạc cùng A Lý, cho hắn lư lai cùng A Thành, phối hợp với Lưu Vân giám thị xem thái tử làm trò quỷ gì.”
Lăng Nhược lĩnh mệnh lập tức có ý đi chậm lại, dần dần thoát khỏi đội ngũ rời đi.
Đây là lệnh của thái tử, dù bọn họ không nhận được sự đồng ý của hoàng đế nhưng vẫn phải vâng theo. Tô Trì cưỡi khoái mã của thái tử, mang theo thị vệ và bảo đao của thái tử thì không khác gì thải tử đích thân đến.
Hoàng Phủ Giác cười lạnh nhưng vẫn ôn hòa khiêm tốn như trước, không có nửa điểm bất mãn. Một đường nam hạ đều là cưỡi ngựa đi trên quan đạo, nghỉ ở trạm dịch.
Đối với bọn họ mà nói cưỡi ngựa nhanh hơn so với đi thuyền. Cưỡi ngựa chỉ mất nửa tháng, nếu đi thuyền thì có lẽ cả tháng cũng chưa đến nơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc