Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 417

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Làm Tô Mạt cũng có chút khẩn trương: “Ninh Châu tuy rằng không có tới gần Giang Nam nhưng cũng không kém nhiều lắm đâu, tỷ tỷ không cần khẩn trương.”
Đại tiểu thư nghiêm trang nói: “Không phải chỉ chuyện đó, nữ hài tử cùng nam hài tử cũng có bất đồng, nơi này ẩm ướt, tà khí dễ xâm nhập cơ thể, mọi thứ đều phải chú ý.”
Mọi thứ đã được thu thập sẵn sàng, trước khi xuất phát hai ngày, mọi người cùng nhau tụ tập. A Cổ Thái lại cho người đưa tin nói hắn bị thương, muốn nhốt mình tại phòng điều hương chữa thương. Tần Nguyên Quân bì thương thế đã tốt hơn cũng mang theo lễ vật đến. Đồ ăn cung cấp cho Tô Mạt là do Tần gia dùng bí phương đặc biệt làm, đồ ăn rất tinh xảo, có thể để được lâu, có thứ để được đến tận Giang Nam vẫn ăn được, điều này làm cho Tô Mạt hết sức bội phục.
Tần Nguyên Quân có ý tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, cũng không phải giống cá gì quý báu, là một đôi kim tức bình thường. Dùng bình làm từ gốm thanh hoa hết sức tinh xảo, bên trong có mãu sắc rực rỡ của đá cuội, còn có mấy khỏa bèo.
Đại tiểu thư nhận, đồng ý chăm nuôi bọn chúng thật tốt. Nàng còn tặng lại hắn túi hương thêu một đôi cá thờn bơn, bên trong tất nhiên là hương liệu tốt nhất của hương lâu. Điều này làm lão phu nhân thật vui vẻ, rốt cuộc một tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.
Khâm thiên giám tra ngày tốt, thích hợp xuất hành, mọi người chậm rãi ra cửa nam xuất phát. Hoàng đế muốn tả tướng cùng Tống Minh Dương dẫn hơn mười quan viên tiễn bọn họ. Tô Nhân Vũ dắt nữ nhi cùng Tần Nguyên Quân vội đến đưa tiễn.
Thái tử bày mưu đặt kế cho Tô Trì ở kinh thành thay hắn chú ý động tĩnh trong triều, không thể cùng nhau rời kinh, Tô Trì tự nhiên tuân mệnh. Đến mười dặm, mọi người xuống ngựa, uống R*ợ*u tiễn đưa, lưu luyến chia tay, sau đó dọc theo quan đọa đi về hướng nam.
Hoàng Phủ Giác nhìn nhìn, hỏi Hoàng Phủ Cẩn nói: “Nhị ca, tam ca đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ: “Vừa rồi lúc uống R*ợ*u vẫn còn.”
Lúc này tùy tùng bên người thái tử tiến lên nói: “Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, thái tử điện hạ thỉnh các vị đi trước, thái tử rất nhanh sẽ đuổi theo.”
Mọi người không để ý tới nữa, mang đội ngũ đi trước, Tô Mạt không đi xe ngựa, cưỡi ngựa cùng đi. Mọi người nói cười, không biết mệt mỏi. Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên phía sau có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới, là tùy tùng của thái tử.
Hắn quỳ xuống đất nói: “Bẩm Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, Tô tiểu thư thái tử điện hạ bị thương ở chân, chỉ sợ không thể lập tức tới, người nói các vị đi trước, không cần đợi thái tử.”
Tô Mạt kinh ngạc nói: “Cái gì, chân bị thương? Lúc trước không phải hoàn hảo sao?”
Tùy tùng kia lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
Lúc thái tử uống R*ợ*u xong, cùng nhóm Hoàng Phủ Cẩn đi được một đoạn, sau đó xoay người trở về.
Hắn biết Tô Nhân Vũ vì công vụ bận rộn, sau khi tiễn đưa đã cùng quan viên quay về huyện nha, mà người Tô gia tất nhiên do Tô Trì hộ tống. Đây là cơ hội tốt để hắn gặp Tô đại tiểu thư.
Tô Trì nói ngày ấy Tần Nguyên Quân tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, nàng nhận, tâm hắn liền không thể an tĩnh được. Hắn nhất định phải gặp nàng. Hắn thúc ngựa chạy như bay, khi đến nơi, quả nhiên các quan viên đã muốn rời đi, xa giá của Tô gia cũng đang chậm rãi rời đi.
Tô Trì đang ở ngoại đình chờ hắn, thấy thải tử đến, hắn hành lễ rồi yên lặng chạy tới chỗ xe ngựa, gõ vách tường nói: “Nhu nhi, muội xuống dưới một chút.”
Đại tiểu thư mở màn che, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”
Tô Việt nghe vậy cũng nhảy xuốn ngựa, lại gần hỏi. Tô Trì trừng mắt liếc hắn một cái: “Hinh nhi xuống dưới, nhị ca ngươi về trước đi.”
Tô Hinh Nhi khó hiểu, lưỡng lự không chịu xuống, nhưng là lệnh huynh trưởng, đành phải ủy khuất đi xuống. Tần Nguyên Quân đồng hành cùng Tô Việt, thấy thế cũng thúc ngựa quay lại, Tô Trì không âm không dương nói: “Tần công tử thỉnh đi trước.”
Tần Nguyên Quân không chịu, gã sai vặt liền chạy nhanh đến khuyên hắn, dù sao cũng không thể cùng đại cữu xung đột, nếu không hôn sự có thể găp trắc trở. Tần Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, đành phải ngậm ngùi đi trước, nhìn Tô Việt hỏi: “Tô Việt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Tô Việt lắc đầu: “Cũng không biết nữa, chắc không có gì đâu, chúng ta đi trước đi.”
Tô Trì thấy bọn họ đã đi được một khoảng, lại đem nha đầu cùng ✓ú em xuống dưới, đến chờ cùng tùy tùng của hắn. Hắn nói với đại tiểu thư: “Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với muội mấy câu.”
Đại tiểu thư tâm thần chấn động, nắm chặt tay nói: “Đại ca, đó là không có đạo lý, muội đã cùng Tần công tử đính hôn, làm sao có thể gặp nam nhân khác.”
Tô Trì nhíu mày nói: “Cho dù ngươi muốn cắt đứt thì cũng nên cho thái tử một cơ hội, gặp mặt lần cuối.”
Đại tiểu thư vẫn không chịu, Tô Trì cả giận: “Phạm nhân tử hình trước khi đi cũng còn được một bữa ăn no, chấp nhận cho hắn nói ra di ngôn. Ngươi đối với điện hạ sao lại ngoan tâm như vậy? Hắn vì ngươi nhận hết dày vò, cùng hoàng quý phi vài ngày không nói lời nào, còn mượn R*ợ*u tiêu sầu, ngươi làm sao có thể biết được?”
Đại tiểu thư đánh gãy lời hắn: “Đại ca, huynh đừng nói nữa.”
Tô Trì hừ nói: “Hắn ở bên cạnh đình bên núi chờ ngươi, ngươi suy nghĩ muốn cắt đứt cũng thế, muốn gặp mặt lần cuối cũng thế, tóm lại đi nói một tiếng. Ta ở phía trước chờ ngươi.”
Nói xong hắn liền xoay người tránh ra, nha đầu bà tử bên người đại tiểu thư đều bị hắn sai đi canh trước xe ngựa, hiện tại đại tiểu thư không nghe hắn, nàng muốn đi cũng không được. Cho nên hắn chắc chắn sẽ không sai lầm. Đại tiểu thư ngồi trong xe, cảm xúc phập phồng, cuối cùng nàng cắn chăt răng, bước xuống xe ngựa.
Phân biệt phương hướng xong, nàng hướng bên cạnh đi đến. Càng đi địa thế càng cao, cây cối um tùm. Điểm hẹn tuy rằng không cao nhưng cũng làm người ta có chút choáng váng đầu. Thái tử khoanh tay đứng đó, mặt hướng xuống dưới, không biết đang nghĩ gì. Đại tiểu thư đứng cách xa hắn: “Thái tử điện hạ, ta đến để nói rõ ràng, đây là lần cuối cùng một mình gặp mặt, về sau cũng không cần gặp. Thỉnh thái tử điện hạ tự bảo trọng.”
Nói xong nàng thi lễ, xoay người lền đi.
Thái tử quay mạnh đầu, âm trầm nhìn nàng: “Nàng quả nhiên là tâm ngoan.”
Đại tiểu thư cắn chặt răng,“Ta không rõ ngươi nói cái gì, chúng ta nếu không thích hợp, sẽ không dây dưa. Đối với ngươi cùng ta, đối triều đình, đối với Tô gia đều tốt.”
Thái tử lạnh lùng: “Là đối với Tần Nguyên Quân mới tốt đi.”
Đại tiểu thư nhíu mi: “Ngươi mới không cần ở khắp nơi nhắm vào hắn. Hắn là vô tội.
“Thật không?” Thái tử hừ một tiếng: “Nếu ngươi buông tha cho mọi thứ, nguyện ý ở cùng một chỗ với ta, ta liền buông tha cho hắn.”
Đại tiểu thư trong lòng run lên, lắc lắc đầu: “Điện hạ không cần đùa như vậy. Điều này là không có khă năng.”
Thái tử thản nhiên nói:“Ngươi cùng Tần Nguyên Quân không phải tháng sáu mới đính hôn sao? Ta cùng Tả Nghi Lan cũng không có đại hôn, có gì không có khả năng?”
Hắn quay đầu ngạo nghễ nhìn nàng, ánh mắt kiệt ngạo, giống như thần bí bảo thạch quang hoa bắt đầu khởi động, có một chút chờ mong, một chút trào phúng, một chút không kềm chế được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc