Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 416

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Quan trọng tháng sau là vạn thọ, bọn họ chưa chắc đã về kịp, cũng may là hoàng đế tuyên bố tất cả đều giản lược, chỉ là quân thần cùng nhau ăn bữa cơm, mọi người liên lạc cảm tình. Dù sao hoàng đế cảm thấy mình còn trẻ, không cần khoa trương quá mức làm hao phí quốc khố.
Tô Mạt cười hì hì với Diệp Tri Vân: “Diệp lão nhân, tháng sau chúng con đảm bảo chưa về, con sẽ bảo nhị ca tới tìm người làm bánh chúc thọ mừng bệ hạ. Đến lúc đó người đừng động tay động chân nha.”
Tuy rằng nàng biết Diệp Tri Vân sẽ không hạ độc, dù sao hắn cũng không phải tiểu hài tử, nhưng nếu như cho c*** xổ thì cũng thật đòi mạng, bánh ngọt được ban cho các vị đại thần, hơn nữa với tình tình của hoàng đế thì không chừng sẽ giết Diệp lão nhân.
Diệp Tri Vân cười hắc hắc: “Không có việc gì, không có việc gì. Ta không ngốc như vậy.” Hơn nữa hoàng đế kia muốn ăn, chẳng lẽ hắn tự ra ngoài ăn? Khẳng định sẽ gọi Lưu Vân cùng Tô Việt tiến cung làm.
Đến canh ba, Diệp Tri Vân bảo Hoàng Phủ Cẩn đưa Tô Mạt đi, tuy rằng cung cấm đã đóng cửa nhưng cũng không làm khó được họ. Thi triển khinh công, né tránh tuần tra thị vệ, ngay cả thẻ bài cũng không dùng đến, cứ thế đến cửa sau Quốc Công phủ, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa chồng người, Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt, chỉ mượn một chút lực liền lướt qua cao ngất tường viện vào hậu viện.
Tô Mạt thấp giọng nói:“Cha muội cùng tổ mẫu khẳng định còn chờ muội. Muội phải đi qua đó.”
Hoàng Phủ Cẩn hai tay vỗ vỗ hai má của nàng,“Đi thôi.”
Nguyên bản cũng có thể theo cửa chính đưa nàng về nhà, nhưng như vậy không tránh khỏi gây ra động tĩnh, tuần tra phía trước có thể biết, trễ như vậy, vẫn là quên đi.
Tô Mạt đi vào phòng lão phu nhân, quả nhiên mọi người đều chưa ngủ.
Tô Mạt tiến lên vấn an, sau đó đến bên cạnh ngồi. Lão phu nhân sẵng giọng: “Cho dù là đi Vương phủ cũng nên cho Kim Kết đi theo, đi một mình như vậy rất kì cục.”
Tô Mạt cười mà không nói, các nàng không biết khinh công, nhìn tường viện cao như vậy, nếu cứ thế nhảy qua không phải hù ૮ɦếƭ các nàng sao?
Vài người nói đùa trong chốc lát, lão phu nhân vẻ mặt vui mừng nói: “Hôm nay Tần phu nhân đến ngồi trong chốc lát, qua mấy ngày nữa sẽ đưa bà mai tới, chuyện này không để cho tiểu hài tử các con tham gia. Tháng sáu sẽ đính hôn, chờ tháng tám đại ca các con thành thân, hôn sự của đại tiểu thư sẽ để đầu xuân sang năm.”
Tô Mạt quay đầu nhìn đại tiểu thư, nàng ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi, hai má hồng nhuận, là một cô gái sắp xuất giá đầy thẹn thùng.”
Đã không nhìn ra sự thương cảm. Cảm giác có người đang nhìn mình, đại tiểu thư ngẩng lên, hướng Tô Mạt cười cười.
Lao phu nhân lại nói: “Nha đầu Mạt nhi có việc phải làm, đó là hoàng mệnh, không thể trái. Tháng tám có thể về thì tận lực trở về, không về được cũng không miễn cưỡng.”
Tô Mạt cười nói: “Lão tổ mẫu, con sẽ tận lực trở về.”
Lão phu nhân gật gật đầu: “Các con đều nghỉ ngơi đi thôi.’’
Trương mẹ cùng bọn nha đầu bước lên phía trước nâng lão phu nhân đi nghỉ, Tô Nhân Vũ chờ lão phu nhân nghỉ ngơi mới xoay người đưa nhóm nữ nhi trở về.
Cuối cùng đến trước cửa viện Tô Mạt, Tô Nhân Vũ sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói:“Nay chúng ta, cha và con gái đều làm người chạy lang thang, chính mình ngược lại không có thời gian trò chuyện .”
Tô Mạt nhào vào trong lòng phụ thân,“Cha, dù sao bọn họ còn muốn chuẩn bị, sáng mai cũng không thể lập tức xuất phát. Hai ngày nay con xin phép, ban đêm không đi bàn cờ viện , buổi tối ta về nhà bồi cha chơi cờ được chứ?”
Tô Nhân Vũ cười cười, “Tốt.”
Mặc kệ dưới tình huống gì, nữ nhi trong lòng còn muốn một người cha như hắn là đủ rồi.
Ban đêm ngày cuối xuân thơm ngát hương hoa, làm cho người ta lâm vào say mê,
Tô Nhân Vũ biết nhữ nhi của mình không phải nữ hài tử bình thường cho nên hắn cũng không có cách nào sủng nịnh nàng như nữ nhi bình thường được. Sẽ bị nàng khinh bỉ.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng hắn Tô Mạt đã rời giường, cũng không rửa mặt mà chỉ khoác áo choàng rồi đến phòng đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã tỉnh chỉ là chưa rời giường mà thôi. Nàng nghe Minh Nguyệt nói ngũ tiểu thư đến đây, nàng đứng dậy: “Mạt nhi”.
Tô Mạt cuốn theo một làn gió lạnh vào phòng, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, muội ngủ không được.”
Đại tiểu thư xốc chăn lên, Tô Mạt ném áo choàng chạy nhanh tiến vào. Minh Nguyệt chấn án các bà tử cùng nha đầu của Tô Mạt, để cho họ tự về viện.
Tô Mạt ôm cổ tỷ tỷ, hai người cùng gối một cái gối đầu: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thông suốt sao?”
Nàng phải rời nhà đi vài tháng, nếu trong thời gian đó tỷ tỷ khó chịu thì sao, nàng cảm thấy rất lo lắng. Đại tiểu thư nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu tâm sự với tỷ hai canh giờ, tỷ đã thông suốt rất nhiều chuyện.”
Hoặc là nói bản thân đã biết nhưng còn mơ hồ, không có thành hình mà thôi, cũng không có đủ dũng khí. Hiện tại khi tổ mẫu vừa nói, nàng cảm thấy tổ mẫu thay mình quyết định là tốt.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu nói, ban đầu vì vinh quang của Tô gia, người muốn gả ta cho thái tử, sau đó làm cho phụ thân nghĩ cách phù trợ thái tử, về sau tỷ chính là hoàng hậu, có thể giúp Tô gia vinh sủng. Sau lại theo thời gian thay đổi, tổ mẫu cũng bị ảnh hưởng, người cảm thấy Tô gia hiện nay đã vinh sủng đến cực điểm, không cần lấy hôn sự của chúng ta để thêu hoa trên gấm. Người nói thái tử không thích hợp với tỷ.”
Phiền muộn trong lòng nhất thời không bỏ được nhưng ít nhất nàng đã nguyện ý quên. Cho dù trong mộng vẫn thấy đoạn chuyện vườn hải đường nhưng khi tỉnh lại, chung quy có thể đối mặt với hiện thực. Qua thời gian, trí nhớ cũng dần mất đi, được những kí ức tốt đẹp khác thay thế.
Huống chi hiện nay hắn cùng Tả tiểu thư đã định hôn nhân, nàng sẽ không làm thiếp cho hắn. Cùng tổ mẫu tâm sự cũng làm cho nàng kiên định hơn, nàng nguyện ý thử, Tần Nguyên Quân sẽ là lựa chọn không sai lầm, hắn ôn nhu săn sóc, thiện lương đơn thuần.
Nàng không khỏi nhớ đến lời của tổ mẫu: “Một nữ hài tử, nuôi dưỡng ở khuê phòng, ít gặp người khác, nam nhân lại càng ít gặp. Một khi gặp được tự nhiên sẽ sinh hảo cảm nhưng cũng chỉ là nhất thời lướt qua, không rõ ràng.
“Tổ mẫu dù sao cũng đã già, không sợ các con chê cười, giống như các con bây giờ vậy, hồi đó tổ mẫu có thích tổ phụ các con đâu, ngại hắn cả ngày phụng phịu không ôn nhu. Tổ mẫu trước kia thích kiểu người ôn nhu tuấn tú, dần dần thời gian trôi qua càng lâu lại càng cảm nhận được tổ phụ các con ngoài lạnh trong ấm.”
“Đừng nói cho Mạt nhi biết, nha đầu kia….”
Đại tiểu thư cười khẽ đứng lên, Tô Mạt hiếu kì hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?”
Đại tiểu thư nói: “Không, các muội đi đánh giặc nhất định phải cẩn thận. Muội là nữ hài tử, đừng có cái gì cũng tiến lên, cho bọn nam nhân đi làm là tốt rồi.”
Tô Mạt cười nói:“Tỷ tỷ ngươi yên tâm . Sẽ không sao đâu, có Tĩnh điện hạ ở đấy mà, làm sao có thể sảy ra chuyện được.”
Kế tiếp cũng rất bận rộn, mọi người đều cùng nhau chuẩn bị chuyện nam hạ.
Hoàng đế cũng cho Tô Mạt ở nhà bồi lão phu nhân, thu thập một chút, mà Hoàng Phủ Cẩn phụ trách đi chọn lựa thị vệ đi theo, đây là binh lực bảo hộ mọi người, muốn tấn công Dã Kê sơn phải dựa vào binh lính địa phương.
Thái tử cùng ngũ hoàng tử đều tự chuẩn bị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc