Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 414

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt xuống tiếp: “Có phải hay không chỉ cần có quyền lực sẽ làm cho bọn họ ngày càng nghĩ đến bản thân mình, ngày càng tham lam theo đuổi mưu cầu tư lợi lớn hơn nữa? Đem tiền sửa đường, sửa chữa chùa chiền, chẩn tai… đều dùng để mở rộng hậu viện, hưởng thụ cuộc sống thối nát? Đế Tư Uy ba năm làm tuần phủ Lai Châu làm được bao nhiêu việc tốt? Người dưới hắn làm được bao nhiêu việc tốt? Chẳng lẽ sẽ không nghe thấy, không hỏi sao? Cho dù diệt thành công thì như thế nào? Hôm nay có Đế Tư Uy, ngày mai có Mặc Tư Uy, hôm nay giết Hải Nhất Đao, ngày mai giết Đao gì?
Thanh âm hắn không lớn nhưng lại leng keng có lực. Tống tướng thân thể lạnh run. Đế Tư Uy là hắn đề bạt lên, mấy năm nay chiến tích khảo khóa đều là loại ưu, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy không thể nghi ngờ gì chính là chỉ trích mình.
Hoàng đế lần này không có ý quát gãy lời hắn, ngược lại sắc mặt trầm ngưng, ánh mắt thâm thúy, sau một lúc lâu hắn thế nhưng nở nụ cười:
“Rất nhiều chuyện không có cách nào khác bước đúng từng bước, chỉ có thể sờ xoạng bước từng bước đi tới. Dân chúng là nền, thân sĩ là cơ, quan viên là cây cột, các ngươi chính là trụ cột, thiếu một thứ đều không thành quốc. Biết sao? Nhưng như theo lời ngươi, các đời đều chỉnh đốn lại chính trị nhưng hủ hóa từ người mà đến, không ai có thể chân chính đánh đổ, đối kháng *** của mình, có người là có mầm sa họa. Đây là do *** sinh ra, nếu đã không có hủ bại cũng liền tỏ vẻ hết thảy đều không có, biết sao? Đế Tư Úy lĩnh án tử, tự nhiên có tra án nhưng cũng có hạn độ, không thể liên lụy quá lớn.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu. Hắn không hiểu chính trị, không hiểu quyền mưu cho nên hắn không biết. Hoàng Phủ Giác lại được lợi rất nhiều, đột nhiên lĩnh hội được nhiều chuyện, đế vương là hồ lộng dân chúng, người đương quyền phải tự mình biết chính mình là gì. Cũng phải biết phân công người nào làm việc gì, có đôi khi cần quan thanh liêm, có đôi khi cần quan có lòng tham lại tâm ngoan bởi vì lòng người có ***, ai cũng không có cách nào cam đoan mình vô cầu. Ở thời điểm hai bàn tay trắn, người ta muốn có bánh bao no bụng, người ấm no lại tư tâm D*m duc. Chờ ấm no D*m duc đều thỏa mãn lại khát vọng hư vinh, có thể siêu việt hơn người khác.
Làm người thường hoặc là thỏa mãn hiện tại, có ấm no hạnh phúc là đủ rồi.
Nhưng một khi có quyền lực thì tư dục cũng sẽ bành trướng, đây là điều không thể tránh khỏi. Đây là vấn đề của nhân loại. Không có hủ bại thì không phải triều đình bởi vì mọi người không có tư dục cũng không cần có người thống trị. Triều đình chính là do tư dục cao nhất hình thành.
Loại tình cảnh này là mấy vạn năm, mấy ngàn năm đều như vậy. Cho nên, mấu chốt ở chỗ là dùng người như thế nào, xem xét thời thế, không có người nào là tốt mãi mãi, không có người nào là xấu mãi mãi, tất cả phải căn cứ vào tình thế để quyết định chọn người, nói cách khác là dùng đúng người.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Phủ Giác cảm thấy thật nhiều việc, tùy tâm sở dục, cam tâm tình nguyện, vượt qua chướng ngại tâm lí. Không cần so đo chút lợi trước mắt mà giúp thái tử, làm vậy sẽ khiến bản thân vui hơn.
Cảm xúc của Tô Mạt phập phồng, hoàng đế nói không sai, đã không có tư dục thì con người sẽ không vì mình mà sinh tồn, đi sát hại sinh linh khác, thậm chí cũng không đi phá hư tự nhiên, thương tổn một gốc cây ngọn cỏ nào cả, nhân loạn vốn sẽ không tồn tại.
“Phụ hoàng, nhị ca” Hoàng Phủ Giác mở miệng nói:
“Cho dù là đạo lý này, nhưng chỉ cần chúng ta muốn làm điều tốt nhất cho dân, yêu dân, tạo phúc cho đời sau cũng là đủ rồi.”
Hoàng đế gật đầu thở dài. Thái tử lại không nghĩ thấu, lại rối rắm vì Hoàng Phủ Giác nghĩ thông suốt, nhờ lời nói mà làm phụ hoàng vui, hắn càng cảm thấy lòng bị đè nén. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ngày càng âm trầm.
Hoàng đế khoát tay áo: “Đều đứng lên đi, nếu lão nhị không đi, cũng được, Mạt nhi, ngươi đi đi.”
Lời này vừa nói ra chính là uy hiếp Hoàng Phủ Cẩn, hắn nhíu mi, lạnh lùng nói: “Nhi thần cảm thấy phụ hoàng cùng ngũ đệ nói có đạo lý.”
Tô Mạt cũng hợp thời quỳ xuống: “Thần nữ tuân mệnh, nhất định không phụ lòng bệ hạ.”
Xem như chớp thời cơ cùng theo họ ra khỏi cung đi. Hoàng đế ha ha cười, chỉ chỉ nàng: “Ngươi đúng là quỷ tinh linh mà!”
Thái tử cùng đám người đứng dậy, thật giống bị người ta cho một gậy, quả thực là uất nghẹn mà, Hoàng Phủ Giác này thật đáng giận, bẫy này đến bẫy khác.
Chính mình muốn cùng hắn đi, không thể da mặt dày nói là đi chế tạo cục được, nếu không thì sẽ rõ ràng ngay. Dù sao Hoàng Phủ Giác làm ở chế tạo cục, mình luôn tìm cơ hội nhúng tay cũng đã muộn.
Thái tử đột nhiên tỉnh ngộ nhìn được ý đồ chân thực của Hoàng Phủ Giác mà mình lại không thể phá hư, hắn tựa như đã tính đến rồi. Chuyến này nhất định là nhị ca xuất lực, hắn chỉ đi theo mà thôi, mục đích chính của hắn là chế tạo cục.
Thái tử tức giận đến phát run, nhịn không được lại nhìn Tô Mạt. Tô Mạt lạnh mắt nhìn qua hắn đầy vẻ châm chọc.
Hoàng đế cau mày: “Cứ như vậy đi, tất cả đều chuẩn bị đi.”
Mọi người đều lĩnh lệnh lui ra. Hoàng đế gọi lại Tô Mạt: “Mạt nhi, ngươi lưu lại.”
Tô Mạt dừng lại cước bộ, nghe theo chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế cười nhìn nàng: “Trầm biết ngươi muốn đi một chút, thuận tiện bái phỏng Trầm lão tiên sinh.”
Tô Mạt thầm nhíu mày, lại vẫn duy trì bình tĩnh, mình cùng Tả phu nhân kết giao, hắn tự nhiên có biết, sẽ nhận ra ý tưởng của nàng. Nàng cũng cười cười: “Thần nữ làm một chút việc lại thấy mình thực là ếch ngồi đáy giếng. Nghe nói Trầm lão tiên sinh là một truyền kì, thật rất muốn đi bái phỏng.”
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã lâu không gặp hắn, lần này ngươi đi, cũng thay trẫm thăm hỏi hắn. Mặt khác, khi đi hãy mang theo Tiền Hủy, nàng có thể chiếu cố ngươi.”
Tô Mạt lập tức ý thức được hắn không tin nàng, cho Tiền Hủy đi giám thị nàng nhưng nàng không phản đối, cảm tạ hoàng đế. Hoàng đế tựa hồ còn có lời muốn nói, bộ dáng mệt mỏi, ánh mắt dừng ở người nàng một lúc lâu lại không nói lời nào, cuối cùng hắn nhay nhay mi tâm, nói: “Ngươi cũng đi chuẩn bị đi. Lão ngũ đi chế tạo cục, ngươi đi theo nhìn một chút đi.”
Tô Mạt lĩnh mệnh, sau đó rời đi. Lúc này đã chiều muộn, ánh tà dương dần dần hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, thấy nàng đi ra mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cầm tay nàng nói: “Ta mang nàng đi gặp nghĩa phụ.”
Tô Mạt cười cười: “Tốt. Muội cũng muốn gặp phụ thân một chút, sau đó phái người về nhà báo một tiếng.”
Hắn gật gật đầu: “Muội đi gặp Quốc Công, ta phái người đi thay nàng.”
Mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, Tô Mạt liền đi theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi xe về Tề vương phủ, tình thần Diệp Tri Vân rất tốt, hai vết sẹo trên mặt tỏa sáng, thật có phong phạm du côn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc