Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 413

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này hoàng đế mới hừ một tiếng cho hắn đứng lên. Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn tham kiến hoàng đến sau đó đừng dậy đứng vào hàng theo đúng thân phận. Quy củ của hoàng thất chỉ cần có hai người thì đều phải phân tôn ti. Hoàng đế cho Hoàng Phủ Cẩn xem tấu chương sau đó mới đưa cho Tô Mạt. Hải Đại Đao ở Dã Khê sơn, Lai Châu chiếm cứ nơi hiểm yếu làm giặc ςướק. Hai ngọn núi không thiếu thôn xóm, có thể nói cuộc sống hàng ngày ở Dã Khê sơn đều dựa vào núi, cho nên bọn chúng làm sơn môn chỉ có một cửa, đừng nói là tiểu tướng Úc Liên Thành, ngay đến phụ thân nàng muốn ương ngạnh tấn công cũng khó thằng. Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Có ý kiến gì không?”
Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm ngâm: “Nếu không có tội ác tày trời, chiêu an mới là thượng sách. Tuần phủ Lai Châu cũng thật kỳ cục, không trách bọn họ chiếm núi vì…”
“Câm miệng!” Hoàng đế bị hắn chọc giận tới thái dương nổi gân xanh, “Trầm hỏi Mạt nhi.”
Tô Mạt cắn môi, trong lòng oán hận, hắn trước mặt nhiều người như vậy quát lớn Tĩnh điện hạ của nàng, lại hỏi nàng, thật sự là không biết xấu hổ. Hoàng Phủ Cẩn theo thói quen, căn bản không muốn liên qua, quả thực câm miệng lại.
Tô Mạt nghĩ nghĩ, nhân tiện nói : “Bệ hạ, nếu không thể tấn công nơi này thì có một cách duy nhất là cầm giặc trước cầm vương, ta nên đưa người vào, đánh tan rã từng bộ phận một.”
Nơi hiểm yếu lại lợi hại, Hải Đại Đao nhất định có người truyền tin, bên ngoài cũng có gian tế.
Tô Nhân Vũ khẽ gật đầu, không hổ là nữ nhi của Doanh nhi, kế thừa trí tuệ của mẫu thân, ở các phương diện khác cũng là trời cho. Hoàng đế nhìn nàng, cổ vũ nàng tiếp tục nói, Tô Mạt nhìn thoáng qua thái tử Hoàng Phủ Giác. Hắn lập tức cảm giác được, tức giận trừng nàng. Tô Mạt bĩu môi, hắn đưa lễ vật cho Tả tiểu thư, còn quấy rầy tỷ tỷ nàng, nàng càng không có hảo cảm với hắn. Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Mạt nhi nói đúng, thần xin đi đánh giặc, nguyện ý xuất chiến bắt Hải Nhất Đao về quy án.”
Tống tướng vội nói: “Bệ hạ, ngũ điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, lại là hoàng tử, thân thể quý giá, vẫn là nên chọn người khác ạ, Nhạc Thiếu Sâm tuổi trẻ hứa hẹn, nhiều lần ở chiến trường vào sinh ra tử, giỏi về dụng binh, không bằng cho hắn đi thử xem.”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm không thể lại đi thử. Mất tiên cơ là mất hết, lại đi thì cũng chỉ là đền bù mà thôi, nếu thật lại thất bại, triều đình ta còn gì là mặt mũi.”
Tống tướng còn muốn nói điều gì đó, đã thấy sắc mặt hoàng đế trầm xuống, nghĩ đến hai tháng trước, ngũ hoàng tử xin xuất chiến, bị hắn cản lại, sau đó thái tử tiến cử Úc Liên Thành, kết quả hiện tại Úc Liên Thành thất bại. Nay ngũ hoàng tử xin xuất chiến, hoàng đế tựa hồ là đáp ứng.
Hắn chính là được nuôi dưỡng ở thâm cung, có thể lợi hại hơn Úc Liên Thành được sao.
Tống tướng hừ lạnh, đơn giản không mạnh mẽ phản đối nữa, chỉ chờ cơ hội. Hoàng đế nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, nhân tiện nói:: “Nếu lão ngũ muốn đi lịch lãm…”
“Phụ hoàng.” Thái tử bước ra khỏi hàng, liền quỳ xuống: “Nhi thần nếu sai lầm rồi thì chính mình sẽ bù lại, nếu nhi thần không được, xin phụ hoàng phái ngũ đệ đi.”
Hắn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt giống như nếu mình bất lợi thì thiên hạ đều như vậy.
Hoàng đế khoát tay: “Văn võ bá quan, các tư chức. Ngươi là thái tử, liền không cần đi tranh giành. Lão ngũ, ngươi cùng Tề Vương, văn võ xác nhập, trong ba tháng bắt cho trẫm Dã Khê sơn!”
Hoàng Phủ Giác lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh. Thái tử mặt trắng bệch, ánh mắt cuồng loạn: “Phụ hoàng, nhi thần cũng phải đi.”
Phụ hoàng rõ ràng thiên vị ngũ đệ, đem nhị ca đi cùng hắn, cho dù không có Hoàng Phủ Giác thì cũng có nhị ca. Hừ, nghĩ hắn không biết sao?
Ánh mắt hoàng đế nặng nề nhìn thái tử, nghiêm túc đến cực điểm nói: “Ngươi là thái tử, học xong dùng binh đánh giặc nhưng lại không biết dùng người, có năng lực như thế nào?”
Thái tử quật cường thẳng lưng: “Nhi thần nguyện lấy một chút tài học, phụ hoàng thân thể an khang, tự nhiên có thể dạy nhi thần nhiều năm nữa, nhi thần cũng không phải người si ngốc, có phụ hoàng dụng tâm dạy, chẳng lẽ nhi thần không dùng được sao?”
Tống tướng lập tức bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, thái tử một lòng nguyện lấy thân mình đến chinh phạt tội phạm làm vi thần khâm phục không thôi. Thỉnh xin bệ hạ đáp ứng.”
Nói xong liền quỳ xuống, lại nháy mắt với Tô Nhân Vũ muốn hắn hỗ trợ mình. Không đợi Tô Nhân Vũ nói chuyện, Hoàng Phủ Cẩn nói: “Phụ hoàng, nếu tam ca có chí khí, nhi thần cầu phụ hoàng cho tam ca đồng hành.” Thái tử rùng mình, Hoàng Phủ Giác không tốt như vậy đâu.
Hoàng đế nhìn kỹ ba người con, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì. Hắn giơ giơ mí mắt, một lát nói: “Nếu như thế, chính là ngươi cùng thái tử muốn cải trang, không thể rêu rao, chỉ cho Tề vương mang cờ hiệu dẫn quân đi. Lựa trong cung một ít thị vệ đi theo bảo hộ, nhưng tấn công Dã Khê sơn vẫn là binh lính địa phương.
Hai người đều ngẩn ra, nếu thành công thì dân tâm đều về nhị ca? Hoàng Phủ Cẩn cũng không đồng ý nói: “Nhi thần không đi, cũng không phải là ngoại xâm, Dã Khê sơn cũng là con dân Đại Chu.”
Nhị hoàng tử làm trái ý hoàng đế không phải là một lần hai lần, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy…
Tô Nhân Vũ ngắm Tô Mạt liếc mắt một cái, tầm mắt hai người trong không trung giao nhau, đều có cảm giác bất đắc dĩ. Tô Mạt ngắm trộm Hoàng Phủ Cẩn, hắn lại cố chấp cúi mắt, ai cũng không chịu nhìn đối diện. Nàng bất đắc dĩ, hắn tựa như học trò ngoan, học làm đã điểu, làm bộ không thấy nàng, chẳng lẽ có thể sợ ý nàng sao?
Hoàng Phủ Giác vội nói: “Phụ hoàng đừng giận, nhị ca tuy rằng nhiều lần xuất chinh nhưng là trời sinh tính tình lương thiện, nếu có chút kẻ thù bên ngoài xâm nhập nghênh địch là bất đắc dĩ. Nhưng đối với người trong nước đại khai sát giới, nhị ca làm không được. Đó là nhị ca không có nhìn đến Hải Nhất Đao kia giúp tội phạm, bọn chúng chiếm núi sưng vương, quan lại dân chúng qua lại đều bị bóc lột, bị ném xuống khe núi thậm chí để nuôi sói hổ…”
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, “Nhị ca, người như vậy, vẫn là con dân Đại Chu sao? Bọn họ là địch nhân của con dân Đại Chu, là sài lang.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Vậy những viên quan đó có phải là kẻ thù của Đại Chu không?”
Hoàng Phủ Giác nhăn trán, nhị ca tuy rằng không thích nói chuyện nhưng đã nói là độc, một lời chảy máy lại còn cố chấp. Hắn vuốt cằm nói:
“Nhị ca, cái loại này tự nhiên là địch nhân, phụ hoàng hướng đến chuyện làm trong sạch bộ máy chính trị, yêu cầu cai trị anh minh, chính là lòng người không đủ, hơn nữa các nhân tố cần loại bỏ hết sức phức tạp, sẽ làm cho loại biến chất xuất hiện.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc