Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 412

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bùi Bảo Khương không ngốc, nàng ầm một tiếng trong đầu, giống như bị người khác gõ một côn. Liền liên hệ những gì phụ thân cũng mẫu thân nghị luận lúc trước, cái gì mà tiểu thư Tô gia như nào, nàng có thay Tô gia tiểu thư bênh vực kẻ yếu, bị mẫu thân cầm chừng ba ngày. Xem tình hình đại tiểu thư, Tả thiểu thư thu lễ vật của thái tử làm nàng không vui, thực rõ ràng, các nàng đang nói thái tử. Nàng lập tức rối rắm, nàng thực thích Mạt nhi nhưng nàng cùng Tả tiểu thư là bạn tốt. Làm sao bây giờ? Muốn hay không thay Tả tiểu thư hỏi Tô gia đại tiểu thư có ý gì với thái tử.
Ngẫm lại, lúc trước mọi người đồn đại thái tử thú nữ nhi Tô gia làm thái tử phi, khi đó chỉ là lời đồn, không có người hoàng gia nói qua. Cho nên sau này hoàng đế chính miệng cùng Tả đại nhân cùng phu nhân để Tả tiểu thư gả Tả tiểu thư cho thái tử, lập tức tin đồn kia tan đi. Cùng không biết thế nào, dù sao cũng chỉ là đoán thôi. Hiện nay xem vẻ mặt Tô đại tiểu thư, Bùi Bảo Khương thực sự rối rắm, không biết là đại tiểu thư đơn phương hay thái tử cũng có ý. Kim Kết đi đến, liền kêu nàng: “Bùi tiểu thư, người làm sao vậy?”
Nàng đánh phải đi ra, hương Tô Mạt phất phất tay. Bùi Bảo Khương cảm thấy với tính cách và giao tình của nàng với Tô Mạt, hẳn là nên nói thẳng ra, nhưng mà…. Thực sự rối rắm, nàng cắn môi không biết nên làm gì bây giờ.
Tô Mạt để tỷ tỷ ngồi nghỉ một lát, nàng đi qua nhìn xem, Kim Kết cũng thấy nàng: “Bùi tiểu thư, ngài rốt cuộc sao vậy? Ấp a ấp úng, đây cũng không phải là tính cách của người nha.”
Bùi Bảo Khương không nhịn được, cầm tay Tô Mạt nhìn quanh, các tiểu thư khác đều cũng Tả tiểu thư nói chuyện, cách khá xa, chắc là không nghe thấy. Nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Mạt nhi, tỷ tỷ muội có phải hay không, có phải hay không cùng thái tử điện hạ thật sự… A, có phải thích thái tử điện hạ không?”
Tô Mạt cùng Kim Kết ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, Kim Kết xua tay phủ nhận: “Không, làm sao có thể, đại tiểu thư chúng ta muốn cùng Tần công tử…. Đại tiểu thư…”
Mấy người vừa quay đầu đã thấy đại tiểu thư xoay người tránh xa, màu lam nhạt trên váy nàng thấp thoáng ngày càng xa. Tô Mạt ý bảo Kim Kết đuổi theo.
Bùi Bảo Khương lập tức cảm thấy là do mình, đại tiểu thư cũng không phải người vô tâm, đối với tiểu thư khuê các, tùy tiện ái mộ nam nhân khác là ảnh hưởng đến khuê dự. Nàng cứng họng nói: “Mạt, Mạt nhi, ta, ta không phải…”
“Tiểu thư.”
Lúc này một thanh âm cứu nàng, nàng chỉ vào Lăng Nhược phía sau Tô Mạt: “Mạt nhi, nha đầu nhà muội tìm muội.”
Tô Mạt quay đầu nhìn Lăng Nhược, Bùi Bảo Khương chạy đi. Lăng Nhược thấp giọng nói: “Tiểu thư, bệ hạ đang chờ người về.”
Tô Mạt kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Nhược hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Là chuyện phía nam. Vài vị điện hạ, còn có Quốc công, tả tướng cùng Tả đại nhân đều bị truyền.:
Tô Mạt lấp tức tìm Tả tiểu thư cáo từ, lại thỉnh nàng bồi An Bình công chúa. Tả tiểu thư biết nàng ở ngự thư phòng, không phải dễ dàng có thể chạy ra ngoài, đến đây đủ cấp cho nàng mặt mũi, tự mình tiễn nàng ra xư. Tô Việt vừa cùng đại tiểu thư đến cáo từ, muốn cùng Tô Mạt rời đi. Tả tiểu thư thấy sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt, thân thiết hỏi có muốn thỉnh thầy lang hay không. Đại tiểu thư lắc đầu, cười cười, nói với nàng vài câu cát tường liền cáo từ xoay người lên xe.
Bùi Bảo Khương tránh ở sau người Tả tiểu thư, áy náy nóng nảy, muốn nói cái gì song lại ngại ngùng. Lúc này Tô Việt nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không khỏi dọa nàng nhảy dựng. Nhìn hắn ôn hòa như thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn nàng, xem ra nàng gặp rắc rối thật rồi.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Bùi Bào Khương một cái, hướng nàng cười cười: “Bùi tỷ tỷ đừng đa tâm, trong cung có việc, chúng ta về trước.” Sau đó nàng hướng Bùi Bảo Khương trừng mắt nhìn, Bùi Bảo Khương lập tức hiểu ý, Tô Mạt muốn nàng đừng nói chuyện đó, cũng không thể cùng người khác nói. Nàng lấp tức gật đầu.
Trên đường, Tô Mạt bảo Kim Kết không cần nói chuyện đó, coi như chưa từng nghe qua, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là xấu hổ trước người khác, cũng may chỉ có Bùi Bảo Khương, nàng không nói loạn thì cũng không có gì. Dù sao cũng không có chứng cớ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng nàng chỉ muốn đại tiểu thư thoát khỏi tâm lý xấu hổ thôi.
Tô mạt theo chân bọn họ, vừa đi vừa nói chuyện, đến ngã tư đường, xe ngựa dừng lại. Lư Vân, Lưu Hỏa cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn vào cung, phu xe chờ ở đó. Tô Việt xuống xe hàn huyên cùng Hoàng Phủ Cẩn vài câu, không đợi hắn trở về, Tô Mạt đã muốn nhảy xuống cùng hắn lên xe ngựa của Tề vương phủ. Hoàng Phủ Cẩn mặc công phục, áo mãng bào ngọc đái, càng phát ra vẻ tuấn tú không tầm thường. Hoàng Phủ Cẩn đưa nàng điểm tâm, hỏi chút chuyện sinh nhật Tả tiểu thư.
Tô Mạt vừa ăn vừa đem mọi chuyện nói cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Thái tử điện hạ tặng Tả tiểu thư một bộ cờ. Hộp là lục bảo Phỉ Thúy, khỏa khỏa lớn giống nhau.”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười: “Đó là bảo vật thời tiền triều, thật là trân phẩm. Nàng muốn sao?” Tô Mạt cười hắc hắc: “Chàng muốn làm sao? Ta nói cho chàng nghe, đó chẳng phải là tảng đá sao, chàng đừng có động tâm tư.”
Tả tiểu thư vừa có đã bị mất trộm, đó là vụ lớn nha. Nàng cảm thấy cái hòm to như vậy cũng quá xa xỉ đi, kiếp trước trang sức cảu mẹ cũng chỉ có một bộ là Phỉ Thúy, đó cũng là gì đưa, cha cũng chỉ mua một cái vòng tay chất lượng bình thường. Nhưng trong lòng mẹ nó là vô giá. Nhớ tới kiếp trước, lòng nàng mềm nhũn, không khỏi cầm tay Hoàng Phủ Cẩn. Lần đầu tiên yêu đương nàng có thể gặp được nam nhân như hắn thật tốt, thật hạnh phúc.
Trong ngự thư phòng không khí hết sức khấn trương, hoàng đế sắc mặt âm trầm. Các vị đại nhân khuôn mặt nghiêm túc, ngũ hoàng tử cùng Tống Minh Dương nín thở, thái tử thì đang quỳ. Hoàng đế hừ lạnh nói:
“Ngươi sao không nói lời nào? Lúc trước vỗ *** thề son sắt đảm bảo như nào, giờ thành Liễu Châu có nạn trộm ςướק? Thề chính là vậy sao?”
Thái tử quỳ gối ngay lập tức, nhìn chằm chằm hoàng đế đang tức giận cùng Hoàng Phủ Quyết mặt lanh, càng ngày càng nhục nhã không chịu nổi.”
Cho đến khi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt yết kiến, hắn cảm thấy như quỳ trên bàn chông không có gì khác nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc