Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 410

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Về công về tư hắn đều không thể làm tốt hơn được. Cho nên hắn bày mưu đặt kế để Tô Nhân Vũ buông tay đúng lúc, miễn cho Tống gia nóng nảy. Tô Nhân Vũ tự nhiên biết ý tứ của hoàng đế cho nên cũng không có tấu thỉnh hoàng đế phải cắt chức những người đó, nhưng họ cũng không làm tròn trách nhiệm, việc trừng phạt là không thể tránh khỏi, nhưng sau này vẫn có thể phục hồi chức vụ ban đầu. Mà những người theo Tô Nhân Vũ đối kháng tả tướng tự nhiên được thăng chức, tuy vẫn dưới cấp trên cũ nhưng cũng không thể coi thường.
Hoàng đế khoát tay: “Tuyên!”.
Tống Hoài An khom người đi vào, khiêm cung vô cùng, quỳ dập đầu:
“Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Tạ bệ hạ quan tâm, bệnh thần đã khỏi hẳn, không dám lười biếng.”
Hắn làm sao dám chận trễ a, ở vạn xuân uyển hắn đã truyền lời lão Quốc công rằng mình bện***, hi vọng lão Quốc công có thể gây áp lực cho hoàng đế. Ai biết lão Quốc công chỉ phái lão nô đi vạn xuân uyển mắng hắn: “Ngươi là cái đồ ngu xuẩn, như thế nào lại đi xuống, Tống gia sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay ngươi.”
Bị lão cha chửi mắng một hồi, hắn nghĩ đến chuyện phát động lực lượng của mình để gây áp lực cho hoàng đế, nguyên bản còn có ý cấp cho hoàng đế chút mặt mũi nhìn xem, ai biết được Tô Nhân Vũ không phải là quả hồng mềm, so với thiết bản còn cứng rắn hơn. Hắn chật vật không chịu được, quả nhiên không có nhân quyền mà, hắn xe ra nên nghĩ biện pháp nắm binh quyền mới được.
Hoàng đế cười cười, hòa khí vạn phần nói: “Tống ái khanh bình thân, lão Quốc công thân thể có mạnh khỏe không?”
Tống Hoài An dập đầu tạ ơn, đứng dậy, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, lão phụ thân khỏe mạnh, thần thay mặt gia phụ dập đầu tạ ơn.”
Hoàng đế khoát tay: “Miễn.”
Nói xong, hoàng đế quay sáng Tống Kinh nói: “Đem thánh chỉ cho tả tướng xem.”
Tống Minh Dương mang một đạo thánh chỉ cung kính đưa cho tả tướng. Tả tướng cung kính tiếp chỉ, vừa đọc xong liền ngây người, dĩ nhiên ý chỉ phong phụ thân hắn làm thái sư, *** hắn nóng lên, cuống quýt tạ ơn:
“Thần thay lão phụ thân tạ chủ long ân. Thiên ân mênh ௱o^ЛƓ cuồn cuộn, thần cảm động đến rơi nước mắt, xấu hổ vạn phần.”
Hoàng đế ý bảo Lưu Ngọc dìu hắn đứng lên, cười nói: “Ái khanh không cần như thế, quân thần đồng tâm, ngươi cùng Tô ái khanh hợp tác mới là tốt.”
Tả tướng lập tức cùng Tô Nhân Vũ chào, hai người miệng nói xin chiếu cố. Nói xong, chốc lát sau, hoàng đến nói: “ Người tới.”
Lưu Niên từ bên ngoài tiến vào. Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Đi gọi thái tử cùng ngũ hoàng tử đến, kêu chúng tới ngự hoa viên dự tiệc, gột rửa bệnh khí cho tả tướng.”
Lưu Niên dạ, nhìn Tô Mạt rồi cáo lui. Tô Mạt nhướng mày, nhân tiện nói:
“Bệ hạ, thần nữ xin đi cùng hỗ trợ.”
Hoàng đế nhìn nàng cười cười: “Ngươi có thời gian thì đến chỗ An Bình công chúa đi, cùng nàng thân cận một chút, như vậy khi nàng gả qua sẽ không quá mức xa lạ. Cũng thuận tiện cho ca ca ngươi, mang cái gì qua thì qua.”
Tô Trì tạ ơn, gương mặt cứng ngắc, hoàng đế cũng không quản hắn, quân thần vái chào rồi đi. Tống Minh Dương đuổi kịp, ngự thư phòng chỉ còn lại Tô Trì cùng Tô Mạt. Tô Trì lạnh lùng nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hừ một tiếng: “Ngươi khắp nơi đối ngịch cùng thái tử, trong mắt ngươi còn có ca ca này hay không?”
Tô Mạt mím môi, rũ mắt xuống: “Đại ca nói sao, ta cũng không hiểu được.”
Tô Trì cười lạnh: “Ngươi rõ ráng biết thái tử điện hạ thích đại tỷ ngươi, ngươi vì sao liên tiếp cản trở? Tần Nguyên Quân tính cái gì vậy, chỉ là phù du mà thôi.”
Tô Mạt tức giận, lạnh lùng nói: “Đại ca cũng không tránh khỏi xem người khác không vừa mắt đi, ta thấy Tần ca ca tốt lắm, rất thích hợp với tỷ tỷ. Huống hồ bệ hạ cũng cố ý muốn thái tử thú Tạ tỷ tỷ làm thái tử phi, đại ca không biết là người rất quan tâm sao.”
Tô Trì lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, tỷ tỷ ngươi gả cho thải tử điện hạ, điện hạ tự nhiên tôn trọng nàng, đi Tần gia coi như gả đi ra ngoài!”
Tô Mạt hừ lạnh: “An Bình công chúa gả cho ca ca không phải là gả ra ngoài sao?”
Tô Trì sắc mặt đại biến: “Ngươi cũng đừng đắc ý, Hoàng Phủ Cẩn là người ra sao, hắn cũng không chắc chắn thật tình với bất kì kẻ nào.”
Đột nhiên, thanh âm lười nhác của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, ôn hòa nhưng cũng tuyệt đối làm cho Tô Trì lạnh gáy, hắn nói: “Không nhọc Tô thống lĩnh lo lắng, bổn vương đối với Mạt nhi thật tình tuyệt đối nhiều hơn so với đại ca là ngươi.” Nháy mắt Hoàng Phủ Cẩn đã đứng ở cửa ngự thư phòng, lạnh lùng tao nhã. Tô Trì nhất thời so với bị nghẹn còn thống khổ hơn, xấu hổ vì nói xấu sau lưng còn bị bắt gặp, người nọ địa vị cao hơn hẳn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hướng Tô Mạt cười nói:
“Ta cũng lâu không qua chỗ An Bình rồi, cùng nàng đi một chuyến.”
Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng Liễu thị lang phụ trách hình bộ, tuy rằng hắn không có làm gì nhiều nhưng tự do xuất nhập cung đã được khôi phục.
Tô Mạt vui mừng cầm tay hắn, thản nhiên cười khẽ: “Tốt”.
Đảo mắt đã tới tháng 12, sinh nhật của Tả tiểu thư. Trước ba ngày, nàng mới ba vị tiểu thư Tô gia, mong các nàng giúp đỡ sắp xếp công việc. Tô Mạt chỉ ước mình được ra ngoài, trước đó đã xin phép hoàng đế rồi. Nàng xem chừng công chúa Bình An có gì buồn bực liền cùng Tả tiểu thư mang công chúa đi dạo. Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa đang bị cầm chừng, không thể đến góp vui. Vậy cũng tốt, không có người quấy rối, mà An Bình công chúa thân phận cao quý cũng có điểm kiêu ngạo, tuy nhiên đó là do thân phận bồi dưỡng ra, chung quy vẫn là người có thể chung ***ng được, thậm chí còn có điểm sợ giao tiếp với người lạ.
Do hoàng đế dặn dò nên mấy ngày nay Tô Mạt cùng An Bình công chúa cũng đi lại gần gũi hơn, quan hệ không tệ lắm. Hai người ngồi chung xe, trên đường An Bình công chúa ngồi ngay ngắn,Tô Mạt cũng cảm thấy mệt thay nàng.
“Công chúa, người có thể đem chân dãn ra một chút nếu không sẽ tụ huyết, tê chân đó.”
An Bình liền hạ thấp người, nhanh chóng ngồi xong, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa đến à?”
Tô Mạt liền giảng giải cho nàng về nhà Tả tiểu thư. Đột nhiên, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Mạt Nhi, ta hỏi muội một chút được không?”
Tô Mạt cười: “Công chúa mời hỏi.”
An Bình nắm chặt khăn, đầu vai cùng theo bản năng nâng nhẹ lên: “Đại, đại ca muội, muội nói cho ta biết đại ca muội, hắn, hắn không phải…”
Từ nhỏ nàng đã được dạy vui buồn không lộ, tâm sự không hiện lên mặt, không thể tùy tiện biểu đạt cảm tình… Điều này làm cho nàng khó có thể đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho dù vậy, đã là cực hạn.
Tô Mạt nhìn mặt nàng đỏ lên, cười nói: “Công chúa, người muốn hỏi điều gì? Đại ca hắn dù sao ở lục bộ, muốn đem vị trí thống lĩnh đông cung giao cho người khác, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm.”
An Bình tuy rằng trong lòng muốn hỏi nhưng như thế nào cũng không nói ra lời được. Nàng cảm thấy Tô Trì không thích nàng, nếu không vì sao nàng tặng hà bao, túi hương cho hắn mà hắn cũng không đáp lại cho dù là một lời cảm ơn khách sáo, lại càng đừng nói đến chuyện đưa cái gì cho nàng. Mặt nàng càng ngày càng ảm đạm lại không dám biểu lộ quá mức miễn cho bị ma ma giáo dưỡng thấy, nếu không sẽ bị trách cứ.
Tô Mạt thở dài, hôn nhân này không phải là chuyện nàng có thể quản được. Dù sao cũng là lệnh cha mẹ, huống hồ phụ thân Bình An là hoàng đế, nói tứ hôn chính là chuyện đã quyết. Nói trắng ra, nàng chính là công cụ, hoàng đế sẽ không bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc