Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 407

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bùi Bảo Khương tán thưởng Tô Mạt mãi không thôi, nói Tô Mạt có ý tưởng quản lý rất tốt, đề phòng hậu hoạn, sẽ không cho cơ hội sinh ra nhiễu loạn.
Nàng đi tàng kiều lâu, không ai chú ý đến nàng, vẫn khiêu vũ xướng khúc.
Kết quả Kim Kết ồn ào đòi tỷ thí, điều đó thật hợp ý của Bùi Bảo Khương. Nếu không so thử thì làm sao chấn áp được các nàng. Tô Mạt mời Bùi Bảo Khương đến, nếu không trấn áp được người khác thì còn gì là mặt mũi. Nếu không làm Tô Mạt vừa lòng thì làm sao có cơ hội rời khỏi sự quản chế sâm nghiêm làm cho nàng muốn phát điên.
Tô Mạt kinh hỉ phát hiện Bùi Bảo Khương là thiên tài ca vũ, không gì nàng không biết. Cùng nàng nhảy vũ điệu tao nhã, nàng tao nhã. Cùng nàng kiều mị, nàng lập tức hóa thân hồ ly. Cùng nàng đáng yêu nhí nhảnh, nàng lập tức biến thân thành tiểu tinh linh…
Tô Việt ngày thường thưởng thức thức ca vũ không tốt cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn, không chớp mắt trước Bùi Bảo Khương đang ca vũ, quả thực không khác thần tiên, nhìn đến chói mắt.
Ngay đến Hoàng Phủ Cẩn cũng khen nàng tự đáy lòng. Nếu Tề vương nói nàng tốt, các vũ cơ khác tự nhiên nhận thua bởi vì mặc kệ các nàng khiêu vũ như nào, Tề vương cũng không liếc mắt quá một lần.
Ca cơ Tử Yên cười quyến rũ nói:
“Ngươi lợi hại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”
Bùi Bảo Khương xua tay:
“Ta bất quá kinh nghiệm nhiều, xem nhiều, bao nhiêu năm ca vũ… A a a, kỳ thật theo ta Tô tiểu thư nếu chăm chỉ học hỏi thì lợi hại hơn ta nhiều, nhưng nàng không hứng thú, không chịu chuyên tâm học vũ đạo.”
Tô Mạt cười nhìn nàng:
“Bảo Khương tỷ tỷ, nếu ai cưới ngươi, thật đúng là hạnh phúc ૮ɦếƭ mất. Tỷ xem xem, tỷ nội tâm đơn thuần, lại quyến rũ tự nhiên, hồ ly tinh tận xương… Hắc hắc.”
Bùi Bảo Khương đỏ mặt, tuy rằng không nội liễm, nhưng dù sao cũng có nam nhân đâu. Nàng đuổi theo Tô Mạt đùa giỡn, đúng lúc này đại tiểu thư cho người đến tìm nang:
“Tiểu thư, Tề đại nhân phái người đem tỷ đệ Phương Oánh đuổi về đây.”
Tô Mạt ngẩn ra, nói với Bùi Bảo Khương:
“Tỷ ở trong này, ta đi nhìn xem.”
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt cùng nàng đi ra ngoài xem sao lại thế này, bọn họ đừng xa một chút, không có tiến lên.
Tề Tú Hữu không có tới, hắn tự nhiên không có mặt mũi, hắn phái thủ hạ tới, người nọ thực cao ngạo:
“Đại nhân chúng ta nói, nếu thích khách đã tìm được rồi thì cũng không khó xử bọn họ, đuổi về đây.”
Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Phương Oánh cùng Phương Vũ, Phương Oánh sắc mặt nghiêm nghị, tuy rằng trên mặt có trầy da nhưng nhìn giống như không có chịu ủy khuất gì, thật bình thản. Vẻ mặt Phương Vũ giận dữ, hoặc là nói…
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, Tô Mạt liền thu hồi tầm mắt, có tâm muốn nói hai câu, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Hắn bất quá là chạy đi thôi, cũng không có gì. Nói đi nói lại, Tề Tú Hữu cũng không phải thật sự rơi đài, với cá tính của hoàng đế sẽ tuyệt đối không trực tiếp đem tả tướng đánh hạ. Hơn nữa, với thế lực của tả tướng, muốn hạ cũng không dễ. Chỉ có thể nói là gió đông áp gió tây, gió tây áp lại gió đông.
Nàng chủ động lưu thị vệ kia lại ăn cơm, sai người dẫn hắn cùng các huynh đệ dùng cơm, mỗi người đưa hắn lễ vật, nước hoa hoặc đồ trang điểm, cho bọn họ giữ lại hoặc đưa cho con dâu, người trong lòng, mẫu thân hoặc muội tử.
Tô Mạt tin tưởng vững chắc rằng những việc nhỏ càng dễ ảnh hưởng đến lòng người, cho nên trừ bỏ địch nhân, phái trung gian nàng đều lấy đoàn kết cùng mượn sức vì chủ.
Nàng xoay người hướng Phương Oánh cười:
Bọn họ không làm khó các ngươi chứ?”
Phương Oánh thi lễ:
“Có tiểu thư lên tiếng, bọn họ tự nhiên không dám.”
Nàng hướng ý bảo Phương Vũ thỉnh an Tô Mạt, Phương Vũ cắn môi, tức giận nhìn chằm chắm Tô Mạt. Tô Mạt nhướng mày, cười cười:
“Bọn họ khi dễ ngươi sao?”
Phương Vũ biến sắc, đôi mắt sáng đen bóng ẩn ẩn như có cái gì đó muốn chảy ra, sắc mặt lộ ra nồng đậm bi thương.
“Ta tưởng bọn họ mang ngươi đi, về sau có gặp quan quân cũng không cần trốn tránh. Có thể đi trên đường, đi dạo, Hương lâu cũng có thể đi.”
Phương Oánh vội nói cảm tạ.
Tô Mạt liền bảo bọn họ đi rửa mặt thay quần áo rồi ăn cơm.
Nàng mím môi, thở phì phì, mình sao mà giống như làm sai, thực giống xin lỗi bọn họ. Còn giải thích nhiều như vậy, thực là…
Hoàng Phủ Cẩn không biết đứng sau nàng từ bao giờ, ôm đầu vai nàng, nhựn giọng nói:
“Muội không có sai. Nếu trách lầm, họ chỉ là người ngoài. Nếu có gì sơ sẩy thì hại chính là mọi người.”
Tô Mạt chậm rãi gật gật đầu, loại người biết rõ cứu một người sẽ hại ૮ɦếƭ một nhà, một bộ tộc, một thôn, hại người vẫn đúng tình hợp lí nói cứu người, nàng không phải loại người đó. Nàng hi vọng tỷ đệ Phương Oánh thật sự đáng để nàng bảo hộ.
Buổi chiều hôm đó, Bùi phu nhân cùng con nàng là Bùi Bảo Duệ tự mình đến đón nữ nhi cùng Tả tiểu thư trở về, bái kiến lão phu nhân, đưa lễ tạ ơn, lại biểu đạt lòng biết ơn cùng xin lỗi. Sau đó liền mang theo nữ nhi trở về.
Trước khi trở về, bên ngoài vườn hoa, làm lễ nói với Tô Mạt:
“Đa tạ Tô tiểu thư, làm phiền tiểu thư rồi. Tô tiểu thư tính tình thiên chân, còn trẻ, có thể tùy tâm sở dục, nhưng tiểu nữ lại không có tư cách này.”
Tô Mạt cảm thấy Bùi phu nhân không thực sự thích mình, giống như mình làm hỏng nữ nhi của bà ta. Nàng nhận ra Bùi phu nhân là điển hình của loại phu nhân bảo thủ, tuân thủ phụ đức cổ đại của nữ nhân. Nàng đem tam tòng tứ đức trở thành tiêu chuẩn đạo đức cả đời, ăn vào tận xương tủy, cẩn thận chấp hành. Các nàng không dám vi phạm chút nào, cũng bắt buộc nữ nhi của mình phải tuân thủ tiêu chuẩn này. Tiểu thư nhà khác làm không được, các nàng không quen nhìn nhưng mà cũng không xen vào, cũng sẽ không quản.
Ở trong lòng Tô Mạt, Bùi phu nhân biến thành kẻ hai mặt, tuy trên mặt nàng luôn tươi cười đãi khách nhưng tận đáy mắt không có sự chân thành.
Tuy rằng thực phú quý, nhưng không đúng thật, giống người giả dối.
Nàng tuy rằng quán triệt nam nhân đối với nữ nhân giáo điều, nhưng máy móc, không có linh hồn, giống rối gỗ. Có thể tưởng tượng, Bùi Bảo Khương là thật không chịu đựng được cuộc sống như vậy. Nhìn nàng theo cửa kính xe hành lí thò đầu ra, đáng thương hề hề vọng lại, Tô Mạt liền cảm thấy cần giúp nàng, đem nàng thành tỷ muội, thành bạn tốt.
“Khương nhi!”?
Trong xe truyền đến tiếng Bùi phu nhân uy nghiêm quát lớn, Bùi Bảo Khương hướng Tô Mạt làm mặt khổ, thu người lại.
Tô Mạt có thể tưởng tượng, Bùi Bảo Khương đang giống đầu gỗ ngồi bên trong, vẫn duy trì phong thái tiểu thư khuê các mà Bùi phu nhân mong muốn. Nàng trở về rầu rĩ không vui, Kim Kết hỏi nàng cũng không đáp lại. Hoàng Phủ Cẩn nửa đường gặp nàng, thân thiết hỏi:
“Như thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc