Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 400

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Ngọc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, hắn hầu hạ hoàng đế lâu như vậy nên hiểu cũng nhiều, hoàng đế càng tức giận, càng là để ý lại càng thoải mái.
Lúc muốn hạ tử thủ, ông ta đều luôn nói cười hòa khí.
Thủ đoạn uy Hi*p kiểu này là đơn giản nhất nhưng cũng hiệu quả nhất.
Quả nhiên Lưu Niên khuất phục , quỳ xuống bang bang dập đầu ba cái, lớn tiếng nói:“Ta làm nô tài cho ngươi, ngươi mau thả hai ca ca ta ra!”
Hoàng đế nhướng mi:“Chờ mấy ngày nữa, ngươi lại nói cho trẫm, ai tốt nhất!”
Nói xong khoát tay chặn lại, sai người dẫn hắn đi thay quần áo, đuổi Lưu Vân, Lưu Hỏa cút đi.
Tô Mạt khó hiểu, không rõ hoàng đế có ý gì, không lẽ ông ta thật sự coi trọng Lưu Niên? Hay là đơn giản muốn so sánh giữa ông ta Hoàng Phủ Cẩn, ai hơn?
Hình như cũng không phải, vậy thì tại sao?
Còn có Lưu Niên nữa, lúc thì giả bộ đáng yêu, lúc thì như đứa nhỏ hư, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Sau khi anh em họ lui hết, hoàng đế tựa vào ngai vàng, sắc mặt thâm trầm.
Hoàng Phủ Giác tâu:“Phụ hoàng, nếu chuyện thích khách đã có kết quả , không bằng sớm một chút khởi giá hồi cung đi.”
Hoàng đế gật gật đầu, nhìn Tô Mạt, lại nhìn về phía Tống Minh Dương, hắn vẫn đứng ở nơi đó giống hình nhân, chỉ cần hoàng đế không gọi hắn, hắn sẽ không lên tiếng.
Hoàng đế nói:“Mạt nhi, trẫm cho phép ngươi nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi ngự thư phòng hỗ trợ Tống Kinh lịch.”
Tô Mạt nhân lệnh, sau đó cáo lui.
Tống Minh Dương nghĩ thảo thánh chỉ, đem ý của hoàng đế truyền, năm ngày sau hồi cung, các nơi lập tức chuẩn bị.
Vừa rời cung thất của hoàng đế, Tô Mạt lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, đem mọi chuyện kể lại cho hắn nghe, hắn hình như cũng không thèm để ý, bảo mọi người không cần xen vào chuyện của Lưu Niên.
Lưu Vân, Lưu Hỏa cùng nói:“Tiểu thư, là do chúng ta làm việc bất lực.”
Tô Mạt cười :“việc đến nước này, các ngươi cũng đừng bận tâm nữa.”
Nàng kêu hai người ra ngoài giữ cửa, ở trong này nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn:“Thích khách đó tuy cũng có chưởng ấn trên иgự¢ nhưng muội vẫn thấy có chỗ nào đó lạ lắm.”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng đi quá nhanh, tóc mai tán loạn liền ra hiệu nàng ngôi xuống, thuận tay sửa tóc cho nàng: “Không cần cảm thấy, khẳng định là giả. Thích khách hôm đó võ công không thấp, ta muốn Gi*t hắn thật không dễ.”
Tô Mạt bĩu môi:“Vậy đây chính là thủ thuật che mắt của ông ta rồi.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, thản nhiên nói:“Vở diễn này sợ rằng không phải diễn cho chúng ta mà là để cho nhóm tả tướng xem thì đùng hơn.”
Không một hoàng đế nào có thể chấp nhận bên cạnh mình có kẻ hai lòng. Một thái tử nóng lòng muốn đăng cơ cộng thêm một đại thần mưu cầu quyền lực, cầu đến mức điên rồ, đã có còn muốn có nhiều hơn, thử hỏi hoàng đế đó an tâm sao nổi?
Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng báo Liễu Thị Lang tới chơi, Hoàng Phủ Cẩn nhăn mày, không kiên nhẫn nói:“Bảo hắn tới nha môn chơi, ta không rảnh.”
Hoàng đế bảo hắn đi hình bộ trợ giúp, hắn mới không điên. Hình bộ trọng yếu nhất nhì lục bộ, làm sao cũng không đạt, làm ít sai ít, làm nhiều sai nhiều, làm sao cũng thấy có chỗ sai. Cách tốt nhất: không làm.
Coi hắn là tên ngốc sao?
Tô Mạt cầm tay hắn cười nói:“Nếu không thích đi, vậy chúng ta đi vườn hoa dạo!”
Hoàng Phủ Cẩn thầm tưởng Tô Mạt sẽ khuyên hắn, kêu hắn đi hình bộ. Như vậy, hắn đành phải nhắm mắt đưa chân, ai kêu người nói là nàng.
Hắn không phảo là người dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng, thiệt thòi cũng được, vui vẻ cũng xong, hắn luôn tự để trong lòng, tự mình mình biết.
Nhưng riêng Mạt nhi thì khác, hắn không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì.
Có thể quen nàng, hắn thấy mình vô cùng may mắn. Có lẽ Mạt nhi là món quà ông trời mủi lòng bù đắp cho những thiệt thòi mà mà hắn luôn hứng chịu.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng ra ngoài, sai Lưu Vân Lưu Hỏa chuẩn bị ngựa đi vườn hoa, nghênh ngang đi ra khiiesn Liễu Thị Lang tức đến thổi râu, giơ chân liền mắng, nhưng cũng không có cách nào, ai biết đều nói nhị hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, thường nhận trách phạt, giờ mình óc nói thêm nữa cũng vậy, vị gia này có để vào mắt đâu.
Liễu Thị Lang đáng thương đành phải ủ rủ lên xe trở về hình bộ lâm thời một mình quần quật.
Tô Mạt về Hoa Xuân uyển trước, người nhà nàng đã nhận được tin lão gia được thả, còn được thăng quan. Nhưng Tô Nhân Vũ quá bận, sự vụ chồng chất như núi, tả tướng không ở đây, những người khác không chịu làm việc đàng hoàng, cãi nhau ỏm tỏi nên công việc đã nhiều lại càng chồng chất hơn.
Vì thế, ông ta chỉ có thể sai người về nhà báo qua một tiếng, còn mình thì chưa về ngay được.
Tô Mạt nói: “Lão tổ mẫu, hôm nay trời đẹp, hay người theo chúng con ra vườn hoa đi. Mấy ngày nay gười cũng đâu thoải mái, hơn nữa vết thương của Xuân Thủy đến vườn hoa nghỉ cũng nhanh khỏi hơn.”
Tô Hinh Nhi vừa nghe đã vui ra mặt: “Tổ mẫu, con cũng muốn đi vườn hoa.”
Mắt Đại tiểu thư cũng sáng ngời, chăm chăm nhìn bà, mấy ngày nay nàng cũng không dễ chịu.
Quay đầu lại nhận được khẩu dụ của hoàng đế, năm ngày sau hồi kinh.
Lão phu nhân liền sai người tìm Tô Việt, kêu hắn viết sớ trình lên hoàng thượng, thái giám truyền chỉ vừa nghe vội cười nói:“Lão thái quân quá lo lắng rồi, Quốc Công hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ xử lý sự vụ. Lão thái quân tuổi tác đã cao, cũng không thích hợp đi theo xe ngựa mệt nhọc, đi đến thôn trang nghỉ ngơi quả thật là chủ ý tốt.”
Lão phu nhân vẫn kêu Tô Việt cùng Tô Mạt viết tấu chương, dùng ấn của mình ấn xuống, sau đó cung kính thỉnh thái giám dâng lên cho bệ hạ, lại sai người tặng ít bạc cho Bối công công.
Bối công công vội vàng từ chối::“Lão thái quân, lão nô mặt mũi nào cầm bạc của ngài, khi nào túng, lão nô sẽ tìm thái quân vay sau.”
Lão phu nhân cười:“ Quốc Công nhà ta thăng chức, công công cũng thăng chức, không phải là song hỷ lâm môn sao, công công đừng nên khách sáo, bạc này xin công công nhận cho.”
Bối công công liền đem bạc thu, dẫn theo người cáo từ rời đi.
Khi mọi người thu thập tốt chẩn bị xuất phát thì Bối công công lại đến nói bệ hạ ân chuẩn, lão thái quân cứ an tâm nghỉ ngơi.
Mục đích lão phu nhân sở muốn đi vườn hoa là vị muốn để Vương phu nhân với nhị teeri thư tạm thời ở lại đó. Bà còn phải lo hôn sự cho Tô Trì cùng Nhu nhi, nếu phu nhân hay nhị tiểu thư chen ngang phá bĩnh thì phiền.
Mọi người đi thẳng tới vườn hoa. Lam ma ma cùng các nô tài đã đợi họ từ trước, ai nấy vội mang các vật dụng vào trong đồng thời sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân cùng các thiếu gia, tiểu thư.
Lão phu nhân ở chính phòng, các tiểu thư ở sương phòng còn Tề vương điện hạ cùng phòng với nhị thiếu gia.
Hai bà tử to lớn thô kệch được sắp xếp trông chừng Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư.
Lão phu nhân ra lệnh, nếu các nàng nháo đòi đi chỗ khác hoặc làm ra hành động gì khác thường sẽ hỏi tội các nàng.
Vì thế, các bà tử cũng không khách sáo với các nàng làm gì.
Nhị tiểu thư khá tốt, nàng bình tĩnh thêu hoa, xem sách, an phận giống như vô tranh thế sự, bình tĩnh mà qua.
Vương phu nhân thì vẫn chưa nhận rõ tình huống, nàng vẫn ôm hy vọng rằng con mình, vương gia hay hoàng quý phi sẽ tới cứu nàng. Nhưng Tô Trì gần đây vô cùng phiền não, căn bản không có thời gian để ý đến nàng, chỉ nghĩ rằng thân thể nàng không thoải mái, một lòng ăn chay niệm phật .
Bởi vì, mấy năm trước, nàng cũng thường hay ăn chay niệm phật như thế, ngay cả thân nhân cũng nhất quyết không gặp.
Lần thứ nhất nàng ăn chay niệm phật là để ly gián Tô Quốc công cùng lão phu nhân, nhân cơ hội hại ૮ɦếƭ Cố di nương rồi đổ lên trên người lão phu nhân.
Lần thứ hai chính là vì chuyện của Tô Mạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc