Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 399

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng đế biết võ công Hoàng Phủ Cẩn là do Diệp Tri Vân dạy.
Nhưng võ công của Lưu Vân Lưu Hỏa có phải do Hoàng Phủ Cẩn dạy hay không ông ta không chắc được. Chỉ biết rằng, trước đây, Hoàng Phủ Cẩn thường luyện công cùng thị vệ với tiểu đồng của mình.
Dựa theo hiểu biết của ông ta với Hoàng Phủ Cẩn mà nói, Hoàng Phủ Cẩn không có cái kiên nhân dạy người khác võ công, trừ Tô Mạt.
Hoặc là nói, bởi vì hắn là kì tài tập võ nên lĩnh ngộ không giống người thường, có thể tự mình hiểu nhưng lại không biết cách dạy người khác.
“Hai ngươi hôm nay tới đây muốn nói gì với trẫm?”
Lưu Vân nói:“Bệ hạ, năm đó huynh đệ nô tài có chuyện gạt người cùng điện hạ nên hôm nay đến đây xin lĩnh tội.”
Hoàng đế hừ lạnh.
Lưu Hỏa nói:“Chúng nô tài không phải chỉ có hai mà tới ba huynh đệ. Năm đó khi tiến cung, cha mẹ chúng nô tài đều ૮ɦếƭ, tiểu đệ bị bệnh phải gởi người thân nuôi. Vì kiếm tiền cho tiểu đệ chữa bệnh nên chúng thần mới vào cung. Sau đó diện hạ đối xử với chúng thần rất tốt nên chúng thần mới mượn tiền lén chữa bệnh cho tiểu đệ. Thân thể nó tuy khỏe mạnh nhưng lại rất ít nói chuyện, ở nhà người thân thường xuyên bị ức hiếp. Chúng thần không đành lòng nên mới dạy nó võ công để phòng thân. Không ngờ nó lại là kì tài luyện võ nên tiến bộ rất nhanh. Chỉ là nó không thích nói chuyện, không thích giao tiếp với người khác, thấy người là trốn. Sau này, khi điện hạ có phủ riêng, lại không thường sai sử anh em nô tài, nên anh em nô tài mới...”
“Mới tự chủ trương đêm đệ đệ ngươi vào Vương phủ?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lưu Vân, Lưu Hỏa dập đầu, Lưu Vân nói:“Đúng vậy bệ hạ, tiểu đệ chúng thần rất đơn thuần, không rành thế sự, đối vương gia cũng là phi thường kính yêu, rất muốn cùng người thân cận. Nhưng vương gia trời sanh tính trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích cùng người khác kết giao, Lưu Niên không biết điều này, nó chỉ muốn tìm mọi cách lấy lòng vương gia, được vương gia coi trọng......”
Cho nên, lúc Diệp công công phát bệnh, hắn liền lập tức chạy ra ngoài báo cho vương gia hay.
Đây là lời ngầm, hắn không nói, hoàng đế tự nhiên cũng sẽ biết.
Hoàng đế nhìn bọn họ rất lâu, cơ hồ như nhìn đến chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ.
“Vậy vì sao hắn thà ૮ɦếƭ cũng không nói một tiếng?”
Khi các ám vệ kia Tra t**, tiểu tử kia vẫn trưng ra gương mặt trẻ con đơn thuần đến vô hại nhưng lại nhất quyết không nói tiếng nào.
Lưu Vân Lưu Hỏa dập đầu, cầu hoàng đế tha thứ:“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu đệ bởi vì từ nhỏ chịu quá nhiều ủy khuất nên không thích nói chuyện, ngay cả anh em nô tài, nó cũng không nói được mấy câu.”
Hoàng đế vẻ mặt âm u:“Nếu hắn thích câm điếc, cái gì cũng không muốn nói, trẫm sẽ giúp hắn toại nguyện.”
Hắn nhìn về phía Lưu Ngọc:“Ngươi biết làm như thế nào chưa?”
Lưu Ngọc gật đầu, lui xuống.
Lưu Vân Lưu Hỏa sắc mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu cầu bệ hạ khoan dung.
Hoàng đế lạnh lùng nói:“Hoặc là hắn đến đây, nói giống những gì các ngươi vừa nói, nếu nói sai một chữ, trẫm không giết nhưng sẽ biến Tề vương thành câm điếc vĩnh viễn.”
Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây là chủ ý của Tô Mạt bày cho bọn họ, nhưng mà bọn họ căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nói cho Lưu Niên hay nha!
Hơn nữa, họ cũng không ngờ hoàng đế lại đem Lưu Niên tới Vạn Xuân uyển này, nếu có sơ sót, phải làm sao mới tốt đây?
Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể biểu lộ một chút, thậm chí liếc cũng không dám liếc Tô Mạt.
Tô Mạt cũng âm thầm kinh hãi, nàng tưởng Lưu Niên ở trong cung, thừa dịp hoàng đế ở Vạn Xuân uyển, tìm người lặng lẽ đi truyền tin, ai biết hoàng đế cũng đem Lưu Niên tới đây, nhưng lại không người nào biết hết.
Bởi vậy, nàng mới thấy chuyện thích khách ngày càng lộ rõ chân tướng. hoàng Phủ Cẩn cùng nàng bị điều tra, thế lực tả tướng thì suy yếu, bè phái nào của tả tướng cũng rục rịch lộ mặt, phụ thân bị đề xuất làm thương sử,… Cuối cùng chỉ có ông ta được lợi.
Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập loạn được che dấu bằng vẻ mặt thản nhiên vì trải qua huấn luyện, người ngoài nhìn vào không thấy có một chút gì không ổn. Chỉ nàng biết, giờ phút này nàng có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực lẫn xót xa.
Rất nhanh, Lưu Niên bị người giải tới. Hắn mặt bộ áo tù màu xám, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù không khác giả nhân, chỉ có ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy bọn họ thì sáng ngời, ô ô kêu loạn.
Tô Mạt giả bộ sửa lại tóc mai, lấy tay ra hiệu cho Lưu Vân dùng mật ngữ.
Mật ngữ của nàng không giống mật ngữ của Mị Ảnh kỵ sĩ với Thái bình các. Mật ngữ nàng chỉ có nnangf mới biết vì nàng sử dụng hệ thông mật mã bí mật.
Thống lĩnh Thái bình các là Tiêu Vũ lâu, nàng chưa gặp nên chỉ có vài người bên cạnh nàng mới biết loại mật ngữ này. Thời gian Lưu niên gặp nàng quá ít nên chưa kịp học nên chỉ có thể ám chỉ cho Lưu Vân.
Lưu Vân một bên sốt ruột khuyên đệ đệ mở miệng một bên lưu ý động tác Tô Mạt, sau đó ra dấu lại cho Lưu Niên hiểu mà phối hợp.
Lưu Niên quay đầu, ánh mắt xoay tròn, bĩu môi không lên tiếng.
Lưu Vân khuyên hắn,“Tam đệ, đệ nhanh nói đi. Nói hết tất cả sự tình cho bệ hạ nghe. Người sẽ không làm khó đệ đâu.”
Lưu Niên cúi đầu, nhìn đông ngó tây nhưng không thèm mở miệng.
Hoàng đế hừ lạnh, nhìn Lưu Niên nói:“Ca ca ngươi nói ngươi không phải câm điếc, dám ở trước mắt trẫm giở trò, coi bộ gan ngươi cũng đủ lớn.”
Lưu Niên đơn giản đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, ôm cánh tay hờ hững.
Lưu Vân cùng Lưu Hỏa gấp gáp chạy tới, ấn hắn quỳ xuống.
Lưu Vân dập đầu nói:“Bệ hạ, tiểu đệ nô tài tuy si ngốc nhưng là đứa nhỏ đơn thuần. Lúc trước huynh đệ nô tài có nói tiền thuốc thang cho hắn là của vương gia nên trong lòng nó chỉ có duy nhất một mình vương gia, huynh đệ nô tài cũng chỉ không đáng kể.”
Hoàng đế mặt mày lạnh lùng, nhấm nuốt câu kia “Trong lòng chỉ có duy nhất một mình vương gia”, hình như bị cái gì kích động, âm trầm nói: “Ngươi đã cảm thấy chỉ có vương gia là tốt nhất, vậy trẫm cho ngươi ở lại trong cung làm danh ngự tiền thị vệ, ngươi thấy sao?”
Lưu Niên lắc đầu liên tục, có xu thế ngươi không rút lại lời nói ta sẽ không dừng.
Tô Mạt đứng kế bên nhìn mà cảm khái: Lưu Niên này gan cũng quá lớn đi, trước mặt hoàng đế mà cũng dám giỡn mặt.
Hoàng đế lại giống bị khơi dậy tính hiếu thắng, hừ một tiếng,“Ngươi nếu không theo, trẫm sẽ giết hai ca ca ngươi.”
Lưu Vân, Lưu Hỏa nghe vậy cũng kêu: “Tam đệ, mau tạ ơn bệ hạ!”
Lưu Niên nổi giận, đánh mạnh vào cây cột bên cạnh, y như đứa nhỏ bị người ta giật đồ chơi: “Không thèm, cho ta về với vương gia, ta muốn vương gia, ta muốn vương gia! Thiên Vương lão tử cũng không thèm......”
Mọi người cả kinh, sợ hoàng đế đột nhiên giận dữ, đem ba người tha xuống chém.
Lưu Vân nóng nảy, Lưu Niên này sao vậy, sao không giống bình thường?
Bọn họ tới cứu hắn, hắn còn diễn cái gì?
Tô Mạt yên lặng quan sát, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Nhưng hoàng đế hình như không tức giận, chỉ thoải mái cười, khoát tay:“Người đâu, dẫn Lưu Vân Lưu Hỏa xuống......”
Nhìn hai người lôi đi, Lưu Niên hình như khố xử, hắn hết nhìn ca ca lại cúi đầu, mặt mày phức tạp. Hắn chạy tới lôi áo hai ca ca, lại muốn mở miệng cãi nhưng do ngôn ngữ hạn chế nên không nói được gì, chỉ ô ô a a kêu, cuối cùng vừa tức vừa gấp, vừa khóc vừa dùng đầu húc thị vệ cứu ca ca.
Mấy thị vệ võ công không thấp nhưng lại bị hắn dễ dàng húc bay. Lưu Niên lập tức dang tay ra che cho hai anh.
Hoàng đế mỉm cười, ung dung nhìn hắn:“Hoặc là ngươi lưu lại, hoặc là trẫm giết bọn họ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc