Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 398

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng vội ho nhẹ, dù sao nàng cũng hơi cảm lạnh, không tính.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Cẩn nghe được liền ngậm miệng, nuôt những lời ác độc sắp phun ra vào bụng.
Hoàng đế chỉ thẳng mặt hắn, nổi giận: “Sao ngươi không nói nữa?”
Hoàng Phủ Cẩn ngậm miệng, cúi đầu, dán mắt xuống đất, không thèm nhìn cái người mà mình gọi phụ hoàng.
Hoàng đế bị hắn chọc tức phát điên, hừ lạnh: “Ngoại trừ thị mậu tư, ngươi còn phải đi hình bộ giúp liễu Thị Lang chiếu cố, chia sẻ công vụ với hắn.”
Đối với người khác mà nói, bãi bỏ chức quan là trừng phạt nhưng với Hoàng Phủ Cẩn, càng cho hắn nhiều việc mới là trừng phạt tốt nhất.
Đúng như dự liệu, Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, mặt mày thiểu não: “Công việc của nhi thần ở thị mậu tư đã chất cao như núi, làm sao còn đủ thời gian quản chuyện hình bộ?”
Hoàng đế lạnh lùng:“Trẫm không bảo ngươi đi quản mà bảo ngươi giúp đỡ Liễu Thị Lang, ông ta có sai gì thì thi hành không được chậm trễ!”
Nói xong, dường như vừa lòng, hoàng đế phẩy tay:“Lui đi!”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, Tô Mạt trừng hắn, cảnh cáo hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Hoàng Phủ Cẩn vừa đứng lên, bên ngoài đã có một tiểu thái giám đến truyền lời:“Bệ hạ, hai vị tùy tùng của Tề vương điện xin vào diện thánh, nói có chuyện muốn khải tấu.”
Hoàng đế hừ lạnh:“Không thấy, bảo bọn họ cút!”
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt phát lạnh, không thèm hành lễ mà xoay người đi luôn.
Hắn vừa đi, không khí trong điện lập tức thoải mái vài phần, hoàng đế nhìn Tô Nhân Vũ, sai Lưu Ngọc dìu hắn đứng lên, thở dài:“Ái khanh, để ngươi chê cười, về mặt giáo dục con cái, trẫm không bằng ngươi!”
Tô Nhân Vũ xấu hổ, nói tới giáo dục, hắn thật sự muốn tìm chỗ nào chui xuống, áy náy với con bỗng trỗi dậy.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của hắn, hoàng đế cười ha ha, vỗ vai hắn:“Ái khanh, gần đây trẫm gặp rất nhiều chuyện không thoải mái, ngươi sẽ phải vất vả hơn rồi!”
Tô Nhân Vũ vội nói:“Phân ưu cho bệ hạ là bổn phận của thần.”
Hoàng đế cười:“Vậy từ hôm nay, ngươi hãy đến nội giám xử giúp trẫm.”
Tô Mạt nâng mi, Đại Chu nội giám xử đẳng cấp ngang với nội các cùng quân xa, đại diện cho hoàng đế.
Dù sao lục bộ quá lớn, nếu suốt ngày hoàng đế luôn sát bên làm việc với bọn họ sẽ tạo cho họ một áp lực nặng nề, hơn nữa cũng giảm bớt uy nghiêm của hoàng đế. Vì thế nội giám xử ra đời.
Nội giám xử câu thông lục bộ, tất cả tấu chương sự vụ triều đình sẽ được đưa tới đây, nội giám xử sẽ phân loại theo từng bộ phận, từng cấp độ quan trọng, đề ra cách giải quyết rồi tâu lại, hoàng đế sẽ xem xét và đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng nội giám xử cũng không tuyệt đối nghe theo hoàng đế bởi vì chỉ có mấy người tả tướng, hữu tướng cùng lại bộ và hộ bộ thượng thư phụ trách mà thôi.
Mấy ngày nay, tả tướng bệnh không xử lý được chính sự nên công việc tồn đọng lại khá nhiều cộng thêm lại bộ và hộ bộ thượng thư cũng nghe theo tả tướng làm nên công việc tồn đọng là không ít.
Trong một ngày,sự vụ lớn nhỏ có khi lên tới vạn chuyện.
Cho dù hoàng đế cùng các thần tử tận hết sức mình giải quyết cũng phải gần tối mới xong. Nếu lỡ ngày nào đó không tranh thủ kịp thời gian, vậy những công vụ kia sẽ phải ứ đọng lại chờ ngày mai giải quyết.
Đó là nói trường hợp mọi người dốc sức làm việc chứ còn hiện nay một bộ phận lớn có đi làm nhưng lại cố ý bê trễ làm công việc ì ạch dậm chân tại chỗ ngày này qua ngày khác.
Công vụ dồn một hai ngày có thể giải quyết nhưng nếu dồn quá lâu sẽ sinh lớn chuyện.
Giờ hoàng đế làm vậy xem như gián tiếp giải tán bớt quyền hành trong tay tả tướn. Nếu ông ta vẫn tiếp tục giả bệnh không đi thì Tô Nhân Vũ sẽ hoàn toàn tiếp nhận những công việc mà ông ta đang đẩm nhiệm, nói cách khác là nắm lấy quyền lực vốn thuộc về ông ta.
“Nếu tả tướng bệnh , Tô ái khanh hãy cùng những ái khanh khác đồng tâm hiệp lực thay trẫm giải quyết mọi việc để tả tướng yên tâm dưỡng bệnh.”
Tô Nhân Vũ lập tức tạ ơn, sau đó cáo lui, nói là đi nha môn lâm thời nhìn xem thuận tiện trao đổi cùng các vị thượng thư.
Hoàng đế đồng ý, còn sai Tống Kinh lịch viết ý chỉ, để Tô Nhân Vũ danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức vị.
Nếu có người không phục, căn cứ theo luật mà xử phạt.
Hoàng Phủ Giác tiến lên cười nói:“Chúc mừng phụ hoàng, chẳng những có thể giải quyết tai họa ngầm do thích khách đem tới mà còn đem mọi công việc tồn đọng từ trước đên nay giả quyết gọn ghẽ. Mấy ngày nay, tấu chương đã chất cao như núi rồi.”
Hoàng đế nhìn hắn:“Con cũng nên giúp phụ hoàng một tay chứ đừng suốt ngày làm chuyện linh tinh.”
Hoàng Phủ Giác vội thỉnh tội:“Phụ hoàng, không phải nhi thần đang chuẩn bị nhờ Mạt nhi hỗ trợ hay sao? Hải ngoại rất thích tơ lụa, lá trà, đồ sứ, rượu của chúng ta, rất hy vọng có thể cùng chúng ta hợp tác buôn bán, nhi thần đang muốn xin chỉ thị của phụ hoàng nữa mà chưa có dịp. Nếu thành công, ngân không Đại Chu ta sẽ càng thêm dồi dào. Phụ hoàng muốn thực hiện việc gì cũng có đẻ bạc để tiến hành.”
Hoàng đế gật đầu:“Không phải trẫm đã bỏ bớt một số chính sách rồi sao?”
Trọng nông ức thương, là do hắn đề xuất . Tả tướng cực kì ủng hộ. Thậm chí, ông ta còn tận dụng hết mọi khả năng ngăn chặn những đại thương gia khác, thương nhân tuy có nhưng Tống gia lớn nhất.
Tống gia lũng đoạn phần lớn kinh thành, thậm chí là phương bắc.
Giang Nam có Trầm gia. Trầm gia là đại thương nhân của tiền triều, mỗi lần xuất hiện thiên tai, địch họa, bọn họ đều không ngần ngại mà chi ra những món bạc khổng lồ cho đất nước.
Nhờ đó mà dù có chiến tranh nhưng quốc khố Đại Chu vẫn không bị tổn thất. Hoàng đế cũng đặc quyền cho Trầm gia, cho phép gia tộc hắn kinh thương và không kẻ nào được động tới dù với bất kì lý do gì.
Vì lý do đó mà Tả gia mới để Trầm gia yên, tạo nên cục diện nam bắc hai phương như hiện nay.
Hiện giờ ở phương bắc, hoàng đế lại ủng hộ Tô Mạt vì những cửa hàng cùng sản phẩm của nàng không nhiều, cũng không có nhiều thứ cạnh tranh với Tống gia nên họ cũng chưa có phản ứng gì thái quá.
Mặt hàng kinh doanh của tống gia là tơ lụa vải vóc, lá trà, lương thực, vận chuyển đường thủy… cùng một số mặt hàng thiết yếu khác.
Đương nhiên, trên danh nghĩa, Tống tướng cùng tả tướng không ai tham gia vào những công việc kinh doanh này, chỉ có những người trong họ của ông ta đứng ra diều hành, nhưng nếu không có ông ta chống lưng làm sao họ dám.
Những điểm này Hoàng Phủ Giác đều hiểu nên lúc phụ hoàng cùng tả tướng âm thầm đấu đá lẫn nhau hắn đã nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu, giành cơ hội tốt về mình.
Chế tạo cục là một chức quan béo bở.
Vấn đề thương nhân cho đến giờ vẫn do môn sinh của tống tả tướng để ý nhưng nếu hoàng đế chấp thuận kế hoạch xây dựng chế tạo cục của Hoàng Phủ Giác thì những quyền lực kia sẽ từ từ chuyển vào tay hắn.
Hoàng Phủ Giác nói tiếp:“Phụ hoàng, nhi hần kính xin phụ hoàng để Mạt nhi giúp đỡ nhi thần .”
Hoàng đế gật đầu, cười nói:“Chuẩn. Ngươi trước hãy nói rõ kế hoạch cụ thể cho lục bộ, tất cả cùng tìm cách giải quyết hợp lí.”
Hoàng Phủ Giác mừng rỡ, vội lập tức tạ ơn.
Hoàng đế lại nói:“Cho hai tên nô tài đó vào đây.”
Lưu Ngọc lập tức ra truyền Lưu Vân, Lưu Hỏa vào điện. Cả hai vào tới vội quỳ xuống thỉnh an.
Hoàng đế hừ lạnh:“Hai ngươi lúc nhỏ được tuyển từ trong quân đội, mới đây đã lớn vậy rồi!”
Bọn A Lí xuất thân từ thị vệ, lúc trước được hoàng đế lựa chọn phân cho các vị hoàng tử, một hoàng tử sẽ có bốn thi*p thân thị vệ.
Hai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa được tuyển từ trong nhóm đồng tử quân ra để hầu hạ hoàng tử, theo quy định là không được tập võ, cho dù tập võ cũng chỉ nhằm cường thân kiện thể thôi.
Hai người quỳ xuống, dập đầu:“Nô tài có tội, điện hạ mềm lòng, chúng thần thỉnh cầu có thể đi theo điện hạ tập võ, điện hạ đáp ứng. Không ngờ hai huynh đệ nô tài càng học càng nghiện, liền năn nỉ điện hạ dạy chúng thần nhiều hơn, điện hạ ngại từ chối nên liền đem tất cả tuyệt học dạy cho huynh đệ nô tài.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc