Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 397

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Những người đó, hoặc là giả bệnh, hoặc là cố ý trì trệ công việc, khiến mọi việc ứ đọng không giải quyết được, dồn thành một nùi lớn.
Sỡ dĩ có tình trạng này xảy ra chỉ bởi vì phụ hoàng lộ ra chút manh mối muốn giảm bớt thế lực tả tướng nên vây cánh của ông ta mới làm ra phản ứng lớn như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, hoàng đế là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, dùng bọn họ xong rồi, giờ thấy bọn họ không vừa mắt liền thay bằng người khác vừa mắt hơn.
Thậm chí có thể nói, từ trước tới nay, đảng phái lớn nhất Đại Chu chính là bè phái tống gia.
Lúc tống lão gia còn tại triều, tình hình có đỡ hơn, bởi vì ông ta có quan hệ thân mật với h oàng đé, hơn nữa ông ta cũng sợ hoàng đế nên vô cùng cẩn thận.
Nhưng Tống Hoài An không giống như vậy, hắn khát khao quyền thế ngập trời. Từ nhỏ thấy phụ thân cứ nơm nớp lo sợ thì nuốt không trôi cục tức, đến khi được tự tay cầm quyền lại bị hoàng đế nơi nơi áp bức cộng thêm phụ thân ở một bên càm ràm, nên hắn cũng không dám kiêu ngạo quá đáng.
Nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt. rốt cuộc theo thời gian, thế lực của hắn mỗi ngày một bành trướng thì dã tâm của hắn cũng theo đó đi lên. Hơn nữa, hoàng đế lại hình như cam chịu, ít nhất cũng không tỏ vẻ bất mãn với những hành vi của hắn, đối với Tống gia cũng càng tỏ ra tôn trọng.
Điều đó càng làm tả tướng trở nên kiêu ngạo, cảm thấy mình càng lúc càng tôn quý.
Vì thế, khi hoàng đế có động thái muốn rút bớt một số quyền lực của hắn thì hắn lập tức cảm giác được. Ngoài mặt, hắn vẫn nghe lệnh hoàng đế nhưng lại âm thầm động tay chân.
Tiếp đó, khi hoàng đế chưa thương lượng với hắn đã lệnh cho Tô trì làm khâm sai, đưa Tô gia đến kinh thành, Tả tướng đã vạn phần không vừa ý.
Bởi vì lúc đó, hắn đã bàn với hoàng quý phi đưa một đích nữ Tống gia tuổi xấp xỉ thái tử tiến cung làm thái tử phi.
Hoàng quý phi đề cập chuyện này với hoàng đế nhưng hoàng đế không tỏ thái độ gì.
Sau đó lại nhảy ra chuyện Tô gia.
Lúc Tô Nhân Vũ lên kinh, mang theo lão mẫu cùng nữ nhi tiến cung, lập tức có tin đồn rằng hoàng đế muốn cho Tô gia đại tiểu thư làm thái tử phi.
Tả tướng nghĩ vậy cũng được, nếu hoàng đế có ý đó ông ta cũng sẽ không phản đối, hơn nữa ông ta cũng có thể mượn sức Tô Nhân Vũ để củng cố thế lực, lợi càng thêm lợi.
Như vậy, hắn sẽ để nữ nhi Tô Nhân Vũ gả cho thái tử, còn hắn sẽ đem con gái mình gả cho Tô Trì, ván cờ này cũng thật không sai.
Hắn cũng không tin, lấy danh vọng của Tô Nhân Vũ, ở kinh thành có thể làm được đến vị trí nào, cho dù hoàng đế đề bạt hắn, nhưng hắn ngoại từ công trạng trong quân đội ra thì không có chút kinh nghiệm nào trên quan trường. Đến lúc đó còn không phải dựa vào Tống gia của hắn hay sao?
Không ngờ, hoàng đế lại hành động vượt ngoài dự đoán của hắn, để Tô Trì cưới An Bình công chúa, còn cưới nữ nhi Tả gia làm thái tử phi.
Điều này không phải muốn đả kích Tống gia, để cho quyền lực Tống gia kết thúc trong tay hắn hay sao?
Nếu không có lão gia tử, hắn cũng không có, quý phi cũng không có.
Đến lúc đó, Tô gia mạnh lên, Tả gia cũng mạnh lên, Tống gia của hắn chẳng những không thể độc bá triều chính mà ngay cả tư cách tọa ủng trong thế chân vạc chỉ sợ cũng bị ςướק mất.
Vì thế, Tống Hoài An không thể không gấp, không thể không vắt hết óc, liên tục ra chiêu.
Ít nhất, hắn cũng muốn đấu một trận, miễn cho hoàng đế còn tưởng rằng hắn cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất giống phụ thân hắn.
Hắn nhìn Tề Tú Hữu đang khóc rống trước mặt ( Tề Tú Hữu bị hoàng đế duổi liền lập tức chạy tới chỗ hắn tố cáo), hừ lạnh:“Ngươi khóc cái gì? Một đại nam nhân, có cái gì phải khóc ? Hiện tại thắng thua định rồi sao? Hơn nữa. ngươi nhìn không ra sao? Cho dù hắn ta có đề bạt Tô Nhân Vũ thì cũng không thể cất nhắc gia đình hắn mà còn cần thế lực khác. Hắn muốn dùng Tô gia áp chế chúng ta, đồng thời lại đề bạt Tả gia tùy thời đợi lệnh. Ta nói cho ngươi hay, trên thế gian này người có quyền lực cùng địa vị tuyệt đối không đơn thuần chỉ tận trung mà không H*m mu*n. Có rồi lại muốn có nhiều hơn nữa. Lòng tham con người vốn không đáy. Tô Nhân Vũ cũng vậy, Tả Minh Thụy cũng vậy. Hễ là người sẽ có lòng tham. Hắn muốn áp chế chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không áp chế được hắn sao?”
Tề Tú Hữu mờ mịt nhìn hắn:“Đại nhân, hạ quan ngu dốt, nghe không hiểu ý ngài.”
Tả tướng nói:“Nói cho bọn họ, không được bãi công, đều làm việc như thường cho ta, nhưng làm thế nào thì cần cẩn thận suy nghĩ, không phải giải quyết bớt công việc cho hắn mà tìm cách mang cho hắn càng nhiều phiền phức càng tốt.”
Tề Tú Hữu cái hiểu cái không, gật đầu:“Vậy bảo bọn họ dùng hết khả năng của mình tìm những người khác gây phiền ?”
Tả tướng hừ lạnh:“Cũng có thể nói như vậy.”
Tề Tú Hữu lại nói:“Tướng gia, chuyện thích khách nên làm sao bây giờ? Dù sao thích khách cũng xuất hiện ở phòng bếp của quý phi, nếu lỡ liên lụy đến ngài?”
Tả tướng phẩy tay áo, lạnh lùng nói:“Nghĩ đến là hay. Muội muội của ta đã gả cho hắn thì chính là người của hắn. Ngươi thử hỏi lão bà ngươi, nàng thân cận với ngươi hay với ca ca nàng ấy? Xuất giá tòng phu, đừng nói chuyện thích khách không liên quan đến chúng ta, cho dù có liên quan cũng là chuyện của hắn. còn nữa, đây cũng có thể là có người muốn cố ý hãm hại hoàng quý phi sao? Không có bằng chứng, hắn có thể làm gì?”
Tề Tú Hữu liên tục gật đầu.
Tả tướng lại nói:“Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất mất đi chức vị.”
Tề Tú Hữu liên tục dập đầu tạ ơn hắn.
Tả tướng vung tay gọi quản gia thân tín tới: “Đi, hồi kinh báo lão gia tử, nói ta bệnh rất nặng nhưng không được để lộ là ta truyền tin, âm thầm làm thôi.”
Quản gia ở với hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, liền lập tức sai người thi hành.
Tả tướng gật đầu hài lòng, lại trấn an Tề Tú Hữu vài câu, để hắn an tâm về nghỉ.
Tề Tú Hữu đi rồi, tả tướng truyền lệnh xuống:“Phái người tức khắc nam hạ, truyền lời với các tuần phủ Giang Nam, cần chú ý mọi động tĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành động.”
Thân tín kia tuân lệnh, viết ngay một bức mật hàm đưa hắn xem, hắn nhướng mày đắc ý: “Tốt!”
Ở trung ương cung, Hoàng Phủ Giác đã vào trong điện cùng Tô Mạt, Tống Minh Dương ở một bên tùy thị.
Trong điện thực yên lặng, rất lâu sau đó, hoàng đế mới phất tay cho người triệu Tô Nhân Vũ cùng Tề vương đến.
Hắn nhìn Hoàng Phủ Giác, lại nhìn Tô Mạt, hình như có gì lo lắng, cuối cùng cúi đầu thở dài.
Rất nhanh, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, hai người quỳ xuống, Tô Nhân Vũ thỉnh tội, Hoàng Phủ Cẩn lại không nói một lời.
Hoàng đế giận dữ nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“Ngươi thành thật khai rõ cho ta, có phải lúc đó ngươi quyết tâm một một chưởng đánh ૮ɦếƭ hắn, đúng hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày:“Một chưởng kia nhi thần chưa dùng hết sức, nếu hắn thật sự là thích khách sẽ không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy. Nhiều lắm chỉ bị trọng thương, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Còn về việc tại sao hắn ở phòng bếp, còn uống thuốc độc tự sát, nhi thần thấy thật buồn cười..”
“Câm miệng!” Hoàng đế giận dữ, vỗ tay vịn:“Ngươi không nhân cơ hội bắt thích khách, để cho hắn chạy thoát, bây giờ còn lên mặt dõng dạc. Nếu hắn không phải thích khách, vậy ngươi hãy bắt tên thích khách thật sự nộp lên cho trẫm!”
Hoàng Phủ Cẩn ngửa đầu, không ngần ngại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy trào phúng, đối với khiêu khíc của hoàng đế, hắn không sao bình tĩnh được.
Thích khách vừa xuất hiện, hắn đã đoán được là do hoàng đế ra chiêu. Vì cái gọi là quyền mưu đế vương mà hắn biến mình thành diễn viên chính trong vở tuồng, mắng người này trách người kia hung hồn đầy lý lẽ, lừa dối cả triều văn võ.
Thật sự là buồn cười đến cực điểm!
Tô Mạt nhìn hai cha con, hai người này hình như có thù từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền hỏa khí ngất trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc