Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 396

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ăn miếng trả miếng, lúc sự kiện thích khách xảy ra, bọn họ lấy cớ đó vu oan cha nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, giờ xảy ra chuyện như vậy, nàng đương nhiên phải dựa vào đó để trả lại bọn họ rồi.
Không biết thái tử đi tới từ lúc nào, hắn liếc nàng: “Ngươi đừng ở đây gây sự. Lúc bị chúng ta bắt được, hắn đã hôn mê. Chúng ta tính áp giải hắn gặp phụ hoàng, ai ngờ hắn đột nhiên bật dậy, hơn nữa còn cắn thuốc độc trong miệng tự sát.”
Tô Mạt qua chỗ thích khách nhìn: “Ai phát hiện hắn?”
Cố Chiêu bước ra: “Tô tiểu thư, là tại hạ!”
Tô Mạt nhìn hắn một cái, nhờ hắn nói lại tình huống lúc đó cho nàng nghe.
Cố Chiêu nghĩ một chút rồi nói:“Tại hạ cùng các huynh đệ tuần tra tới đây thì nghe được bên trong có tiếng vang, liền đi tới nhìn thử mới thấy hắn đang nằm bất tỉnh, chúng ta lập tức cử người đi bẩm báo…..”
Nói tới đây, Cố Chiêu giật mình dừng lại. Tại sao hắn lại nói cho nàng nghe. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, sao mình không tự giác trả lời nàng vậy?
Nàng ta nhỏ như vậy mà đã có loại khí thế khiến người khác phải cúi đầu thuần phục như vậy rồi, lớn nữa thì thế nào đây?
Tô Mạt nhìn kĩ thích khách, lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ động mach ở gáy bên trái, đã không còn nhịp đập. Nàng lại vạch *** hắn ra xem, quả nhiên nhìn thấy một chưởng ấn.
Hoàng Phủ Cẩn nói hắn đánh một chưởng vào *** thích khách, cho nên trên *** thích khách sẽ có một chưởng ấn, mà trên người ૮ɦếƭ này cũng có. Không lẽ hắn chính là thích khách đó sao?
Thấy người đã ૮ɦếƭ, Tề Tú Hữu không còn cách nào, chỉ có thể sai người khiêng cái xác đi, sau đó hắn tự mình đến trình diện hoàng đế báo cáo toàn bộ sự việc.
Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác liền đi theo. Dù sao Hoàng Phủ Giác cũng đang theo lệnh điều tra thích khách.
Hoàng quý phi tâm thần không yên cũng vộ dẫn người đi qua. Thích khách xuất hiện ở trong cung nàng mà nàng lại không hề hay biết. Đến khi bị phát hiện hắn lại uống thuốc độc tự sát. Nàng biết hoàng dế là người đa nghi, cho dù tính tình ông ta bây giờ có tốt hơn nhưng cũng không đảm bảo ông ta sẽ không có ý gì đó.
Tô Mạt cùng vài người đi tới thì nghe tiếng hoàng đế thình nộ truyền ra: “Trẫm nuôi một đám vô dụng như các ngươi làm gì? Ngươi nói cần phải điều tra tất cả phạm vi 300 dặm xung quanh, đông tây náo loạn, kết quả thì sao? Thích khách đâu không thấy. Ngược lại đến khi thích khách chịu không nổi vết thương ђàภђ ђạ mới tự bại lộ chỗ trốn để các ngươi đến bắt, cái ngươi lại trơ mắt nhing hắn uống thuốc độc tự sát. Giờ các ngươi khiêng một người ૮ɦếƭ đến đây cho trẫm xem để làm gì?”
Hoàng quý phi vừa nghe, không khỏi sợ run cả người, lập tức dẫn người lặng lẽ rời đi, sai người truyền lời tới tả tướng, lại căn dặn thái tử khoan hãy tới đây.
Tô Mạt liếc Hoàng Phủ Giác. Coi bộ hoàng đế thực sự tức giận chứ không phải giả vờ. Âm lạnh lẽo sắc bén, không có một chút thân thiết ấm áp như ngày xưa, âm u làm cho người ta không dám tới gần.
Âm thanh phẫn nộ của hoàng đế tiếp tục truyền ra: “Trẫm ưu ái các ngươi, cho các ngươi quan to lộc hậu, cho các ngươi cùng hưởng vinh hoa. Các ngươi thì sao? Lòng tham không đáy, khắp nơi tính kế, không buông tha bất kì cơ hội nào có thể đạp đổ người khác. Trẫm chỉ chỉnh đốn một chút, các ngươi liền nhăn mặt nhíu mày. Không lẽ các ngươi thực sự cho rằng, không có các ngươi trẫm sẽ không làm gì được, triều đình này sẽ nghiêng ngửa hay sao?”
Mấy ngày nay hoàng đế tức đến hít thở không thông. Thế lực tả tường rắc rói khó gỡ, không phải ngày một ngày hai là giải quyết được.
Hoàng đế cố gắng vãn hồi, thu bớt quyền lực trong tay tả tướng nên mới phân phó Tô Nhân Vũ phụ trách bớt ít việc cho ông ta, bất quá cũng chỉ gắng ngăn chận những việc Tống Hoài An đã quá đà. Ví dụ như: Đại Chu có tả hữu thừa tướng, tả tướng đứng đầu hình bộ, bộ binh, công bộ, hữu tướng đứng đầu bộ, hộ bộ, lễ bộ, nhưng thực tế thì sao? Hữu tướng là thùng rỗng kêu to , tất cả quyền hành hầu như nằm gọn trong tay tả tướng.
Dù rằng ngoài mặt, hắn ta không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nhưng rất nhiều quan viên trước khi dâng tấu chương đều hỏi qua ý hắn trước rồi mới dâng lên cho hoàng đế đây là hắn phê duyệt.
Tình huống này phát sinh từ vài năm trước khi hắn bất ngờ ngả bệnh. Càng về sau, tuổi hắn càng lớn, thế lực thái tử ngày một mạnh thì quan hệ giữa hắn cùng tả tướng càng phức tạp.
Tả tướng thường quanh co lòng vòng nhắc khéo hắn, thái tử đã trưởng thành.
Như hiện giờ vậy, hắn mới động tới tả tướng chút ít, tả tướng liền lợi dụng chuyện thích khác để kiếm lợi cho mình, đả kích Tô Nhân Vũ, loại bỏ những quan viên khoogn cùng vây cánh với hắn, hơn nữa nhiều chuyện trong triều rất bắt đầu có điểm hỗn loạn, nhiều bọn quan viên tìm đủ mọi lý do bê trễ công việc, làm mọi thứ rối tinh.
Hắn hừ lạnh, hỏi Tề Tú Hữu:“Ngươi là hình bộ Thượng Thư, ngươi nói, trẫm nên xử trí ngươi thế nào?”
Tề Tú Hữu liên tục dập đầu, hối hận đến xanh cả ruột. Lúc sự việc mới diễn ra, hắn lập tức nhảy ra chỉ trích Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Nhân Vũ, còn đưa ra đề nghị giam lỏng hai người bọn họ, nay hoàng đế hỏi hắn xử thế nào, hắn cũng không biết phải làm sao, nếu nói nhẹ sẽ làm hoàng đế oán hận, còn nếu nói nặng, không phải hắn tự tìm tội sao?
Phải làm sao đây?
“Bệ hạ, hạ thần một lòng trung thành với người, sự việc diễn ra tới mức này, thần cũng không còn gì để nói, thần không dám chối tội, nhưng chuyện thích khách, thần…”
Sao hắn không sợ ૮ɦếƭ chứ?
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi phụ trách chuyện thích khách cũng mệt rồi, trước về nghỉ ngơi đi, chuyện hình bộ tạm thời để Liễu Thị Lang giúp ngươi giải quyết.”
Ngụ ý, Tề Tú Hữu cứ ở đó chờ đi, trừ phi hoàng đế hết giận không thì hắn đừng mơ khôi phục lại chức vị.
Tề Tú Hữu vừa ủy khuất vừa sốt ruột, chuyện này có thể trách hắn sao?
Hắn đập đầu liện tục, nhất quyết không chịu đứng lên, miệng liên nói:“Bệ hạ, thần có tội, thần không thể tự ý về nghỉ được, mong bệ hạ trách phạt, thần một lòng tận trung chưa bao giờ trễ nãi, một lòng vì bệ hạ…...”
Nhìn Tề Tú Hữu quỳ ở đó với tư thế hoàng thượng không tha quyết không đứng dậy, hoàng đế hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn, sai sử Lưu Ngọc:“Lưu Ngọc, mời Tề thượng thư trở về đóng cửa suy nghĩ.”
Lưu Ngọc vung tay lên, hai khóa đao thị vệ tiến lên, lôi Tề Tú Hữu ra ngoài.
Tô Mạt đứng ở bên ngoài nhìn hắn, Tề Tú Hữu tức giận đến trừng hắn, lớn tiếng kêu:“Bệ hạ, thần ủy khuất, thần oan uổng, thần có tội, thần muốn tiếp tục vì bệ hạ hầu hạ, bệ hạ......”
Hoàng đế nhìn Tống Minh Dương đang đứng bên cạnh, hắn vẫn im lặng đứng, giống như một bức tượng điêu khắc, không một chút biểu tình.
“Tống Kinh lịch, ngươi thấy thế nào?”
Tống Minh Dương hành lễ, nói:“Bệ hạ, Tề thượng thư tuy rằng làm việc bất lực, cũng may còn có lòng trung với bệ hạ. Nhưng ngài ấy lại không biết khoan dung với đồng liêu, tìm cơ hội bỏ đá xuống giêng là không đúng. Bệ hạ có xử trí thế nào cũng không quá đáng. Cón về Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ, hai người vốn có công, lại bị Tề thượng thư lẫn lộn đen trắng, đem hai người giam lỏng tra hỏi. Nay thích khách đã ૮ɦếƭ, không còn đối chứng, nếu không chứng minh được thích khách là ai phái tới, thần nghĩ Tô quốc Công cùng Tề vương điện hạ liền cũng không tội . Thỉnh bệ hạ khai ân.”
Hắn nhấc quan bào quỳ xuống, thay Tô Nhân Vũ cùng Tề vương cầu tình.
Bên ngoài, Hoàng Phủ Giác hừ nhẹ, chuyện này vốn dĩ không cần Tống Minh Dương cầu tình, bởi theo tính cách của hoàng đế, nếu đã trách phạt Tề Tú Hữu, tất nhiên sẽ thả Tô quốc Công cùng nhị ca .
Tống Minh Dương này không thể nghi ngờ là đã giải vậy cho Tề Tú Hữu, giải vây cho bè đảng Tống gia của hắn.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, người khác có thể không biết nhưng hắn biết rất rõ. Chỉ ngắn ngủn vài ngày nhưng tấu chương đã chất cao như núi. Trừ bỏ một số người cố gắng làm việc, còn lại một bộ phận lớn khoanh tay đứng nhìn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc