Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 395

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Những gì hắn đã trải qua, nàng không giúp được, cũng không có máy thời gian để có thể thay đổi quá khứ củ hắn nhưng từ giờ, nàng có thể ở bên hắn, dùng hết khả năng của mình bù đắp lại cho hắn, khiến hắn bớt bi quan hơn.
Nàng cười, nắm nhẹ tay hắn:“Tĩnh điện hạ, nếu người khác gặp chuyện giống như chàng, kẻ đó phải làm sao đây?”
Hoàng Phủ Cẩn cong miệng, ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói:“Nếu hắn không có dã tâm, không có một tiểu nữ nhân bị nhiều người hâm mộ, hắn sẽ từ chức làm một thứ dân.”
Hai má Tô Mạt đỏ bừng, giận dỗi: “Đứng đắn cho muội!.”
Hoàng Phủ Cẩn tựa trán mình sát trán nàng, cười nói:“Một đao cắt đứt mọi nghi ngờ. Hoàng đế có tâm phòng hắn, có thể tránh một lần không thể tránh suốt đời. Thà rằng dứt khoát một lần cho xong.”
Không ai có thể thấu hiểu tâm hoàng đế.
Nếu hắn từ bỏ vị trí vương gia, trở thành một bá tánh bình thương không quyền không thế, Hoàng đé chắc chắn sẽ không để hắn bình yên cưới Tô Mạt.
Biệ pháp tốt nhất bây giờ là làm sao cho hoàng đế cần hắn. Nhưng mỗi lần hắn giải quyết được một vấn đề cho hoàng đế, hoàng đé lại hận hắn thêm một bậc.
Đó là chuyện vô cùng phi lý nhưng đó lại xuất phát từ tâm tư của hoàng đế, ngoài hoàng đế ra cũng không còn ai có thể thay ông ta giải quyết được.
Tô Mạt nói khẽ vào tai hắn:“Ta đã tìm được cách giải quyết chuyện Lưu Niên.”
Nguyên nhân Hoàng đế hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn, mọt phần rất lớn là ở Lưu Niên.
Lưu Niên xuất hiện đột ngột làm cho hoàng đế sợ hãi, sợ Hoàng Phủ Cẩn cất giấu một thế lực ngầm có thể khuynh đảo giang sơn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, cười yếu ớt:“Nàng nói thử đi! ”
Tô Mạt vừa muốn mở miệng thì thấy Hoàng Phủ Liễn từ ngoài lao tới, lớn tiếng nói:“Nhị ca, Mạt nhi tỷ tỷ, tìm được thích khách rồi!”
Hai người chấn động, Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt nhẹ nhàng nhảy tới, cả hai không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Liễn, trăm miệng một lời nói:“Thật sao?”
Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài:“Là Ngũ Ca nói cho thất ca nghe, thất ca kêu đệ tới đây nói cho huynh hay.”
Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.
Tô Mạt cho hắn một viên kẹo, khiến hắn vui vẻ về trước, nàng quay đầu ngoắc Lưu Vân huynh đệ tới, sai họ làm chút việc cho mình.
Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay.
Tô Mạt nới với Hoàng Phủ Cẩn:“Đi, đi nói cho cha ta biết.”
Nếu tìm được thích khách rồi, vậy nghi ngờ của bọn họ cũng được cởi bỏ.
Nhưng cảm giác có chỗ không hợp lý, tại sao từ trước đến giờ không thấy, giờ lại tự nhiên tìm được?
Hai người gặp Tô Nhân Vũ, ông ta sai Tô Mạt nghĩ cách nghe ngóng vì hai người họ đang bị quản thúc, không có lệnh của hoàng đế thì không được rời khỏi chỗ này.
Tô Mạt gật đầu đi ngay. Hoàng Phủ Giác đang ở ngoài chờ, thấy nàng ra liền dẫn nàng cùng đi với mình.
“Ngũ Ca, thích khách bị phát hiện ở đâu?”
Hoàng Phủ Giác nói:“Nói ra cũng lạ. Thích khách bị phát hiện tại phòng bếp ở đông cung, chỗ hoàng quý phi ở. Chỗ lần trước Tô Văn Nhi làm điểm tâm.”
Trước lần thi làm điểm tâm trước, bọn Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa cho rằng có thể thắng Tô Mạt nên đa vênh váo sai đầu bếp dựng phòng bếp mới.
Sau khi thua cuộc, Tôn Nhất Đao cũng không dùng lại bếp đó mà sử dụng bếp cũ, phòng bếp đó liền trở thành nơi chứa đồ tạp nham.
Tô Mạt kinh ngạc:“Thị vệ không lục soát chỗ đó sao?”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không biết, chắc họ bị che mắt.”
“Hắn bị nhị ca đả thương, chắc vết thương quá nặng nên hắn trốn rồi ૮ɦếƭ luôn ở đó.”
Tô Mạt lại ngạc nhiên:“Thị vệ tìm tới tìm lui liên tục như vậy, hắn trốn được sao?”
Lẽ ra những nơi để đồ linh tinh như vậy phải bị lục soát kĩ lưỡng mới đúng.
Hơn nữa, hoàng quý phi là người ham mê quyền lực, tự nhiên đề phòng mọi nguy hiểm phát sinh, nếu có thích khách, chắc chắn sẽ sai người truy tìm cẩn thận.
Bất quá, nếu hoàng quý phi đã tự mình lục soát qua tất nhiên thị vệ sẽ không dám tới soát nữa.
Chỉ một lát, Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.
Nhóm người thái tử cùng Tề Tú Hữu đã tới từ sớm, đứng xung quanh đó không biết nói gì.
Tô Mạt kinh ngạc:“Ngũ Ca, sao họ còn ở đây, không áp giải thích khách tới chỗ bệ hạ?”
Theo lý, thủ vệ cùng ngự lâm quân khi phát hiện thích khách thì phải nhanh chóng trói lại giải đến trước mặt hoàng đế chứ sao lại tụ tập hết ở chỗ này? Nghĩ một chút, hai người nhanh chân bước tới, loáng thoáng nghe ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ gì đó.
Linh cản có gì đó, Hoàng Phủ Giác đi nhanh hơn, đến gần thì nghe ai đó nói:“Thích khách uống thuốc độc tự sát .”
Hai người đi qua thì thấy một hắc y nhân đầu ngoẹo qua một phía, mặt tái xanh, khóe miệng chảy xuống một dòng máu đen tắt thở từ lâu. Tô Mạt lại nhìn về phòng bếp thấy nồi niêu bị xốc lên lộn xộn. Không lẽ thích khách trốn dwois mấy cái nồi? Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì không thấy một chút tro bụi nào, như là bị dọn sạch qua.
Nhưng mà trên người thích khách có chút bụi nào đâu? Hơn nữa ở đây cũng đâu có chỗ nào trốn được.
Tề Tú Hữu chạy đến trước mặt nàng, cả giận:“Ngươi tới làm cái gì?”
Tô Mạt bĩu môi, nhìn Tề Tú Hữu:“Sao ta không tới được. Ngươi đừng quên cha ta với Tề vương điện hạ vì chuyện này còn bị quản thúc kia kìa. Các ngươi tìm được thích khách lại để hắn uống thuốc độc tự sát. Rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực hay cố ý để thích khách uống thuốc độc tự sát hả?”
Tề Tú Hữu ngẩn ra, không dự đoán được Tô Mạt dộc mồm độc miệng như vậy, giận đến thổi râu trừng mắt:“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, chúng ta cực khổ đêm ngày điều tra thích khách, ngươi lại dám…”
Tô Mạt hừ lạnh:“Tề thượng thư, ngài còn nhớ lúc đó ngài đã nói thế nào với cha ta cùng Tề vương điện hạ sao? Lúc đó ngài nói cha ta an bài hộ vệ lại bị thích khách lẻn vào đương nhiên phải chịu tội. Tề vương điện hạ đến cứu giá đầu tiên nên rất đáng nghi. Tại sao ngài ấy biết mà đến trước? Như vậy lúc này đây, các ngài phát hiện thích khách lại để cho hắn uống thuốc độc tự sát. Nhiều người như vậy lại không cản được thích khách, không phải làm cho người ta nghi ngờ lắm sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc