Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 394

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn đưa Tề Tú Hữu một gói tiền to, trên mặt túi có khắc đầu chim ưng cùng một nam tử mũi ưng.
Tề Tú Hữu không chút nghi ngờ, cam đoan sẽ giới thiệu khách lớn cho hắn, tạo cơ hội kiếm tiền cho hắn tại kinh đô.
Đường Bằng còn nhờ hắn giữ bí mật với Tô Mạt vì hắn còn cần nhiều nguyên liệu từ vườn hoa của nàng.
Tề Tú Hữu đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Cứ như vậy, trên đường phục mệnh, Tề Tú Hữu bị Đường Bằng mua chuộc dễ dàng. Gã còn quy định tín vật cùng địa điểm liên lạc.
Nghe tin tốt, Tô Mạt vui vẻ hơn nhiều. Đây coi như là thuận nước dong thuyền. Tuy nàng không cố ý cài người bên kẻ địhc nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối không lãng phí.
Sau khi điều tra xong, Tề Tú Hữu không dám nghỉ ngơi mà chạy vội tới chỗ tả tướng đang ở.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt, bước vào trong, Tề Tú Hữu thấy tả tướng đang nghiêng đầu đọc sách.
Gã vội hành lễ, xong xuôi liền đem hết chuyện xảy ra ở vườn hoa kể lại không sót một chữ.
Nghe về người tây dương, tả tướng nhíu mày phân phó gã cẩn thận điều tra bối cảnh cùng xuất thân của họ.
Tề Tú Hữu đắc ý cười:“Đại nhân yên tâm, hạ quan đã cho người điều tra kĩ càng. Hơn nữa......”
Hắn tới gần tả tướng, đem ý của người kêu Đường Bằng thuật lại:“Đại nhân, hắn ta là thương nhân từ tây dương tới, chưa rành rẽ nơi đây, chỉ sợ là dựa vào hối lộ Tô Việt mới vào được vườn hoa. Nhưng hắn muốn kiếm nhiều lợi nhuận hơn nữa nên có ý muốn hợp tác với chúng ta. Hắn nói hắn vừa nhìn đã biết hạ quan quyền cao hơn Tô Việt, vậy cấp trên hạ quan chắc còn lớn hơn nữa. Hắn còn tặng hạ quan một món quà không nhỏ.”
Nói xong, hắn đem kim tệ trong túi đổ ra.
Tả tướng nhìn nhìn, quả thật tiền Tây Dương, vuốt cằm nói:“Nếu vậy, ngươi nghĩ chiêu dụ hắn, bảo hắn thường xuyên lui tới với Tô việt, bên đó óc tin tức gì thì báo lại với ngươi.”
Tề Tú Hữu nịnh nọt:“Hạ quan cũng có ý như vậy.”
Nói xong đem kim tệ đặt trên bàn,lui ra sau.
Tả tướng liếc qua rồi nói:“Nếu hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Sử dụng người cho tốt là được. Ngoại trừ việc đó ra không còn gì khả nghi nữa sao?”
Tề Tú Hữu lắc đầu:“Tất cả đều là thương nhân, một số người từ phía nam tới nên biết ít công phu cũng không lạ, những người đó đều có tên trong danh sách chỗ quan phủ.
Tả tướng lại bảo hắn tả lại thật kĩ từng vị trí bên trong vờn hoa để thủ hạ của hắn vẽ lại.
Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng có tiếng ho mãnh liệt từ sau truyền tới, dĩ nhiên là có người thay ông ta giả vờ ho, làm như bệnh rất nặng.
Tề Tú Hữu vỗ tay cười nói:“Đại nhân túc trí đa mưu, hạ quan cáo lui .”
Tả tướng khoát tay:“Nhớ giữ mồm giữ miệng cho ta..”
Tề Tú Hữu thở dài:“Đại nhân yên tâm, nếu tiểu thúy có hỏi, hạ quan cũng sẽ không hé răng huống chi là những người khác.”
Tiểu thúy phượng là thị tì bên người hắn, thực tế là thị thiếp, ngày thường yêu mị phong lưu, rất được hắn thích.
Một lần,Tả tướng đến phủ của hắn, hắn đã sai nàng hầu hạ ông ta, làm ông ta rất hài lòng. Vì thế hắn đặc biệt yêu chiều ả hơn người khác.
Tả tướng hài lòng:“Đi đi.”
Tề Tú Hữu vâng lệnh đi ra. Trước tiên, hắn tìm phụ tá của tướng phủ, sau lại hỏi người tìm Tống Ngũ.
Hắn nghĩ tới, nếu hắn đưa gã câm tuấn tú mới thu được cho Tống Ngũ, không biết Tống Ngũ sẽ hài lòng tới bực nào.
Lúc gặp mặt, Tống Ngũ bảo Tề Tú Hữu kể lại chi tiết mọi cách bày trí bên trong vườn hoa để hắn tự tay vẽ lại.
Càng nghe gã nói,Tống Ngũ càng kích động, hai mắt sáng rỡ, đắc ý cười nói:“Hừ, Tô Mạt, ngươi dám cùng bổn thiếu gia đấu, bổn thiếu gia cho ngươi biết ૮ɦếƭ là gì!”
Một trận gió thổi qua, Tô Mạt hít mũi, chắc là bị cảm rồi. ai biểu Tề Tú Hữu lục soát vườn hoa lâu quá làm chi.
Nàng để Kim Kết ở lại vườn hoa, tự mình dẫn người về hoa Xuân uyển trước. Sau khi nói ít chuyện với tổ mẫu, nàng liền chạy đi tìm Hoàng Phủ Giác.
Nàng đột nhiên nhớ tới một việc.
Hoàng Phủ Giác vừa từ chỗ hoàng đế về, đang phụ xem tấu chương, Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn ở kế bên hỗ trợ.
Hoàng Phủ Giới không hứng thú nên hầu như toàn do Hoàng Phủ Liễn làm thay.
Vừa thấy Tô Mạt đến, Hoàng Phủ Liễn liền chạy nhanh tới, kéo tay nàng,“Mạt nhi tỷ tỷ, đệ có đi thăm nhị ca rồi. Huynh ấy lúc nào cũng đọc sách. Huynh ấy nói đệ nhắn với tỷ, huynh ấy sống tốt lắm.”
Tô Mạt cám ơn hắn, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, lột vỏ, bỏ vào miệng hắn.
Hoàng Phủ Liễn lập tức ngậm miệng, vừa *** kẹo, vừa đi làm việc Hoàng Phủ Giác giao.
Hoàng Phủ Giác đứng dậy đón nàng, mời nàng ngồi rồi sai người dâng trà.
“Tề Tú Hữu có náo loạn vườn hoa của muội không?”
Tuy đã nghe được tin tức nhưng Hoàng Phủ Giác vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.
Tô Mạt cười:“Vườn hoa trong sạch , tự nhiên không việc gì. Hơn nữa những hoa nông ở đó người người cường tráng , thích khách dám trốn vào trong đó, chúng ta cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn .”
Hoàng Phủ Giới liếc bọn họ một cái rồi dẫn đệ đệ ra sân dạo.
Nàng không ngờ hoàng Phủ Giới cũng có ngày hiểu chuyện như thế, biết nàng có việc cần nói riêng với hoàng Phủ Giác nên chủ đông tránh đi.
Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, muội đột nhiên nhớ tới một việc.ta nghĩ khởi một sự kiện đến. Năm đó, trên đường muội cùng Tề vương về kinh có gặp phải thích khách. Bọn họ giống kiếp phỉ, trực tiếp lên thuyền ***, sau đó muội với Tề vương còn bị bọn họ bắt vào một đại viện chộp. Ở đó có một công tử bộ dáng như hoa ngư ngọc, nữ nhân còn phải kém xa. Hắn bị Tề vương đả thương, sau bị người cứu thoát, tới giờ chưa thấy xuất hiện lần nào nữa.”
Sau đó, hai người lại gặp Tô Trì đang khâm sai nam hạ, hắn được lên xuống phía nam đón Tô gia hồi kinh.
Lúc đó, nàng có nghi ngờ Tô Trì, nhưng sau phát hiện bọn họ đang muốn mượn sức Hoàng Phủ Cẩn. Dù Hoàng Phủ Cẩn có bị hoàng đế ghét bỏ nhưng Đại Chu thực sự không thể không có hắn.
Hoàng Phủ giác với thái tử, người nào có lên được ngôi hoàng đế hay không cũng vẫn cần hắn giữ yên bờ cõi. Vì thế, nàng loại bỏ suy đoán này.
Nhưng giờ, gặp chuyện thích khách, nàng lại nghĩ tới chuyện cũ.
Hoàng Phủ Giác suy nghĩ một chút:“Mạt nhi, muội còn nhớ bộ dạng gã công tử đó không?”
Tô Mạt gật đầu, nàng đứng dậy đi đến trước án thư ngồi xuống, chấp Pu't, nhắm mắt nhớ lại.
Nàng thích thưởng thức những người có khuôn mặt đẹp, mà tên công tử đó dung mạo quá sức mĩ miều nên nàng nhớ mãi không quên.
Chỉ bằng vài nét Pu't, nàng đã đem diện mạo người đó vẽ đi ra.
Hoàng Phủ Quyết “Di” một tiếng, nhíu mi suy tư, lẩm bẩm nói:“Hình như ta đã gặp người này ở đâu rồi?”
Hắn nhíu mày, trong đầu vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua nhưng không tài nào bắt được.
Tô Mạt nói:“Ngũ Ca, huynh đừng cố, không chừng bất thình lình nhớ tới thì sao?”
Nàng tiếp tục nói:“Tề vương thích du lịch, đó là bởi vì hắn đối chính trị cùng quyền mưu không có hứng thú, hắn thích tự do tự tại. Nếu điều này cũng bị quy thành có mưu đồ gây thì không còn gì để nói..”
Dừng một chút, Tô Mạt lại nói:“Dù sao, mọi người chí hướng bất đồng, có người tình nguyện ý lòng mang thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, tự mình đưa vị trí cao cao tại thượng nhưng không khác gì ***g giam trao cho người khác. Có người thích du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại như vậy. Ngũ Ca, huynh nghĩ sao?”
Hoàng Phủ Giác yên lặng nhìn nàng, hắn hiểu được, nàng đang thay Hoàng Phủ Cẩn nói rõ chí hướng của mình cho hắn nghe, để hắn không cần thiết phải đề phòng huynh ấy.
Hắn nhìn nàng thật sâu:“Mạt nhi, muội yên tâm, cho dù không có lý do này, huynh cũng sẽ dốc hết sức mình cứu nhị ca. ”
Tô Mạt thi lễ, chân thành cám ơn hắn. Những lời như vậy có nói cùng thái tử cũng vô dụng. Hắn ta từ nhỏ đến lớn luôn được người khác nịnh nọt, chúc tụng, chỉ biết có mình, nào có tâm tư bình tĩnh mà nghĩ thay người khác, đặt mình vào vị trí đối phương mà suy nghĩ.
Mà ngũ hoàng tử thì khác, nói hắn được sủng ái chính là đả kích hắn. Làm một hoàng tử, hắn cần cố gắng rất nhiều mới được phụ hoàng để ý, đạt đến cái danh hiền lương.
So với kẻ không làm gì cũng được vạn người chú ý như thái tử mà nói chính là một loại bi ai.
Cáo từ Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Lần này thị vệ giữ cử không ai còn cản đường nàng, thấy nàng tới lập tức tránh qua một phía.
Tô Mạt một mình đi vào, liền thấy Lưu Vân Lưu Hỏa đang luyện công, Hoàng Phủ Cẩn khoác khoan bào miễn cưỡng ngồi nhìn.
Thấy nàng đến, hắn lập tức biến thành người khác, nhanh nhẹn nhảy lên, hạ xuống trước mặt nàng.
Tô Mạt nhìn hắn cười, để hắn tự do nắm tay mình. Lưu Vân Lưu Hỏa đừng lại chào nàng.
Tô Mạt ngôi xuống ghế với hắn, cười nhẹ nói:“Vườn hoa rất tốt, không có trở ngại. Nhưng còn chàng, chàng có muốn ra khỏi chỗ này không?”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, châm chọc cười:“Bẫy do người giăng, ta có thể thoát sao?”
Tô Mạt thở dài.
Hoàng Phủ Cẩn là người thông minh, nhưng những kẻ thông minh đều có nhược điểm.
Không đứa con nào có thể bình tĩnh khi bị thân sinh phụ thân đối xử như vậy.
Trên chiến trường, Hoàng Phủ Cẩn có thể quyết đoán, xử lý mọi việc rõ ràng lưu loát, nhưng lại vô lực khi đối diện với phụ thân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc