Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 393

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tuy người này chưa dùng sức nhưng cũng đánh cho đầu hắn lệch qua một phía.
Người tây dương đó một bên quang quác gào, một bên chỉ hắn, tuôn một tràng dài không ai hiểu.
Tề Tú Hữu vội nói với Tô Việt dẫn bọn họ đi xuống, bọn họ lại tò mò nhìn mũ quan của hắn, còn đưa tiền tây dương ra muốn mua đội cho biết.
Tề Tú Hữu thấy mình sắp điên tới nơi rồi.
A Cổ Thái nói gì đó với Tô Mạt.
Tô Mạt quay qua nói:“Tề thượng thư, bọn họ từ Tây Dương đến, cố ý đến vườn hoa khảo sát, dù sao vườn hoa là nơi cung cấp nguyên liệu cho Hương lâu. Bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn lâu dài với chúng ta nên sẽ ở đây thêm ít ngày. Bọn họ còn nói rất thích ngài, muốn sắp xếp thời gian tới kinh đô cùng ngày đàm đạo.”
Lúc này, đội thị vệ tra xong cũng ra tới, không thu hoạch được gì. Những thị vệ tuấn tú, người nào người nấy ôm đầy hoa tươi do các cô nương cùng bà tử tặng.
Vài người điều tra hộ tịch cũng đến báo:“Đại nhân, đều tra qua, không có khả nghi .”
Tề Tú Hữu rất không cam lòng, hắn thật vất vả mới có cơ hội vào đây lúc soát, không thể về tay không nên muốn kiểm tra kĩ qua lượt nữa, cố ý tìm xem có cái cơ quan bì mật nào mà hắn bỏ sót hay không.
Tô Mạt đi theo hắn, còn dẫn mấy người Tây Dương cùng đi nhưng Tề Tú Hữu không hco.
Mỗi một gian phòng đều được rà cẩn thận, thậm chí là vách tường, giá sách, ngăn tủ, đều di chuyển để xem có mật đạo hay không?
Tô Mạt cười lạnh:“Tề thượng thư, chắc ngài xem tiểu thuyết diễn nghĩ hơi nhiều nên nhìn đâu cũng ra mật thất. hay là nhà ngài có nhiều động giống như hang chuột nên ngài tưởng nhà ai cũng giống vây? Ngài cũng không nghĩ chút, phong này lớn như vậy, cửa lúc nào cũng mở rộng, nếu làm mật thất thì phải đào ở chỗ nào?”
Tề Tú Hữu nóng, vườn hoa này sao một chút mờ ám cũng không có vây?
Cuối cùng, hắn đi tới một chỗ hình như là phòng mới đang dựng, có giàn giáo, nhìn không ra hình gì, giống nhà ở, lại giống kho hàng, còn giống..
“Đó là cái gì?” Hắn chỉ tòa kiến trúc dang dở, thắc mắc.
Tô Mạt cười:“Khách sạn, chờ làm xong, mời ngài đến tham quan.”
Nghe nàng mời, hắn không thềm tới gần. Nàng đã mời thì chỗ đó có gì đâu đặc biệt.
Hắn thất vọng rồi!
Ép buộc suốt một đêm, Tề Tú Hữu chịu hết nổi, nếu không muốn lập công trước mặt tả tướng, hắn đã ở trong phòng ôm thị thiếp chứ có ở đây đâu.
Nghe gà gáy sáng, hắn ngáp một cái, nói:“Hai tỷ đệ đó rất khả nghi, bản quan sẽ dẫn đi.”
Tô Mạt thản nhiên:“Ngài cứ dẫn đi, nhưng nếu bọn họ trong sach, phiền ngài thả họ về. Nếu ngài làm gì đó với hai chị em họ, ta sẽ không khách sáo đâu.”
Tề Tú Hữu căm hận:“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, sao ngươi dám ăn nói ngược ngạo hả?”
Tô Mạt nhướng mày:“Hôm qua ta đề nghị nhưng ngươi không đồng ý, sao giờ lại nói khác? Giờ đã qua một đêm, tự nhiên lời ta nói hôm qua hết hiệu lực. Ngươi có thể dẫn họ về điều tra nhưng nếu họ trong sạch thì phải thả ngay, còn phải làm văn điệp chứng minh thân phận cho họ, tránh sau này chúng ta lại phiền phức. Nếu không làm được, ngài cũng đừng dẫn theo.”
Tề Tú Hữu quả thực bị nàng chọc điên rồi.
Hừ một tiếng, phái người đi dẫn hai tỷ đệ họ đi.
Rất nhanh, Phương Oánh cùng Phương Vũ bị đẩy ra.
Hai chị em họ lần này không sợ hãi mà hết sức quật cường.
Phương Oánh quỳ xuống lạy Tô Mạt cùng Tô Việt, tạ ơn họ đã thu giữ chị em họ một năm.
Phương Vũ lạnh lùng nhìn Tô Mạt, đôi con ngươi sạch sẽ thanh thuần đã không còn độ ấm.
Tô Mạt mím môi không nói, Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.
Tô Việt thở dài nói với Tô Mạt:“Mạt nhi, đi nghỉ ngơi đi.”
Kim Kết đã dọn chăn cho nàng, còn giúp nàng tháo trang sức, thay quần áo, Tô Mạt đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy ra ngoài cử sổ gọi:“Nhị ca!”
Tô Việt dừng lại.
Tô Mạt đứng lên, ghé vào cửa sổ nói:“Nhị ca, ngươi kêu Đường Băng đuổi theo, bảo hắn tìm cách kết thân với Tề Tú Hữu.”
Tô Việt lập tức ngầm hiểu, Mạt nhi làm gì đều có tính toán hết.
Lúc đầu, bọn họ cải trang thành người tây dương, nếu Tề Tú Hữu nảy sinh nghi ngờ mà quay ngược lạ điều tra thì khá phiền toái, không bằng cứ chủ đông làm quen với hắn, vừa tránh khỏi hoài nghi còn có thể tiếp cận, nắm thông tin từ hắn.
Mà Đường Bằng rất thông minh, lại là con lai, mang trong người dòng máu tây dương giống A Cổ Thái, chỉ cần hóa trang thêm một chút liền giống y không khác.
Nghĩ vậy, Tô Việt gật đầu:“Được, để huynh sắp xếp, muội mau nghỉ đi.”
Dù sao, Mạt nhi cũng còn nhỏ, không ngủ một đêm sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm.
Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.
Tô Mạt ngủ thật say, hơn hai canh giờ mới dậy rửa mặt ăn cơm.
Tinh thần Kim Kết không được như tiểu thư. Tuy nàng cũng luyện nội công do Hoàng Phủ Cẩn dạy nhưng tư chất của nàng hạn chế nên chỉ giúp cơ thể được khỏe hơn một chút.
Tô Mạt nhìn nàng:“muội ở lại đây nghỉ ngơi đi, rảnh thì thêu vài túi hương giúp ta, ta sẽ thu xếp về Vạn Xuân uyển trước.”
Kim Kết kiên trì nói:“Muội muốn về chung với tiểu thư.”
Tô Mạt cười cười:“Bên ta còn có Thủy Muội với Hoàng Oanh mà, muội ngoan ngoãn ở lại đây đi. Nhị ca cũng hay tới chỗ này, muội không ở một mình đâu mà lo.”
Nếu Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng mà ở trong này nữa thì càng tốt.
Nhưng hai người họ lại bị giữ ở nông trường cùng mọi người nghiên cứu võ thuật cùng y thuật để có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể tự bảo vệ mình.
Hơn nữa nông trường cũng thật sự cần bọn họ.
Nhóm mấy trăm Mị Ảnh, có ai không cần tới thuốc của họ đâu. Đương nhiên, nhóm Tô Mạt cũng góp phần trong việc sử dụng thuốc nữa.
Những dược liệu đó được trộn vào nông sản đưa đến cho nàng.
Lúc này, A Cổ Thái đem nước hoa hắn vừa chế ra mang tới cho nàng thử.
Nàng thành thật:“A Cổ Thái, tuy ngươi tuấn tú lắm nhưng tuyệt đối là một điều hương đệ nhất.”
Hắn có thể biến hoa cỏ thành thuốc nhuộm một cách thần kì. Kim kết dựa theo phương pháp của nàng chỉ, nhuộm cho nhóm người Đường Bằng, làm cho bọn họ trông không khác gì người tây dương chính gốc.
Sau đó, các nàng còn lấy da động vật chế mỏng, nhuộm qua, làm mặt nạ, lấy thủy tinh chế thành kính sát tròng biến mắt họ thành màu xanh.
Qua một loạt những công đoạn, cuối cùng nhóm Đường Bằng so với người tây dương không khác.
Nếu vào ban ngày, dĩ nhiên sẽ hơi khác một chút nên Tô Mạt cố ý kéo dài đến tối nên mới không ai phát hiện.
A Cổ Thái một bên để Tô Mạt thử nước hoa, một bên dụ dỗ nàng nhuộm tóc. Nàng vội từ chối. Nàng cũng không muốn hoàng Phủ Cẩn bị hù đến choáng váng đâu.
Rất nhanh, Đường Bằng đưa tin nói hắn đã tiếp cận được Tề Tú Hữu, gã còn hứa sẽ tạo cơ hội hợp tác cho hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc