Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 392

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lam ma ma cùng Tần ma ma từ ngoài vô, làm lễ với nàng:“Tiểu thư, bọn quan sai đã đem văn thư tới.”
Tô Mạt gật đầu, thời gian vừa khớp với tính toán của nàng. Nàng bảo hai vị ma ma: “Phiền hai người chiếu cố tỷ đệ Phương Oánh, ta với nhị ca đi xem.”
Hai người rời sân viện mình đi tới sân Tề Tú hữu đang canh gác, đang đi thì thấy Lan Như từ tối đi ra, dịu dàng nói:“Nhị thiếu gia, tiểu thư, Lưu Vân huynh đệ đến vườn hoa , đang chờ tiểu thư giao việc.”
Tướng mạo Lan Như cùng Lăng Nhược đều rất đẹp, có điều tỷ tỷ hơi lạnh một chút, muội muội hoạt bát hơn chút, lời nói của nàng lúc này mang theo chút lo lắng.
Tô Mạt lại hỏi vài câu về Phương gia tỷ đệ, chủ yếu để biết Lan Như có bị phát giác hay không?
Lan Như nói:“Tiểu thư, bọn họ không phát hiện được, muội cũng không ra mặt giám thị mà chỉ ngầm theo dõi từ xa.”
Trong nhất thời, Tô Mạt cũng không có cách gì, đành gác chuyện này lại.
Nàng sai Lan Như đi nói cho Lưu Vân cùng Lưu Hỏa, bảo hai người đó cứ lấy thân phận tùy tùng của Tề vương điện hạ quang minh chính đại đi Vạn xuân uyển.
Thị vệ bên người hoàng đế công phu cao không ít, bên người thái tử không thiếu, Tô trì cũng biết võ công, bên người Hoàng Phủ Cẩn có cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa trước đây, an hem họ cùng tập võ với Hoàng Phủ Cẩn hoàng đế cũng biết, lúc đó hắn không hỏi giờ lại hỏi hay sao?
An bài xong xuôi, nàng đi tới sân cùng nhị ca.
Bọn thị vệ đã chuẩn bị đuốc đầy đủ, Tề Tú Hữu giơ tay, hùng hổ nói:“Đi!”
Tô Mạt cười cười:“Mời.”
Nói xong, nàng sai hạ nhân chuẩn bị hương án rửa tay, dâng hương, sau đó làm đại lễ ba quỳ chín bái.
Tề Tú Hữu hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể không làm theo Tô Mạt, đây là hành lễ với hoàng đế.
Chờ Tô Mạt chậm rì rì đem một bộ đều làm đủ , sau đó lại cho người tháo giấy niêm phong, sau đó nữa mới cho bọn họ đi vào.
Cửa vừa mở ra, Kim Kết ở bên trong liền chỉ huy người đem đèn Ⱡồ₦g đốt, sáng trưng .
Tô Mạt nhìn nàng, nàng chớp mắt vài cái, cười cười.
Lúc này A Cổ Thái hưng phấn mà chạy đến,“Bảo bối hoa nhài, ta lại điều chế ra một loại hương khí mới, ngươi tới thử xem!”
Hắn từ bên trong ra, không thèm nhìn Tề Tú Hữu mà vọt tới trước mặt Tô Mạt, đưa cho nàng một bình ngọc lưu ly nhỏ.
Tô Mạt nháy mắt với hắn, hắn mới làm như để ý tới, lớn tiếng nói:“Các ngươi là người nào, sao vô lễ, cũng dám xông vào điều hương thất của ta.”
Tề Tú Hữu giơ tay ra hiệu hạ nhân tiến lên:“Câm miệng cho bản quan!”
Có chỗ dựa là hoàng đế, hắn liền diễu võ dương oai, không nhún nhường như lúc nãy nữa.
Đám người Tề Tú Hữu vội vàng xuyên qua tiền viện, vào trung viện, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Nơi này -- là xưởng sao? Không có huấn luyện nam nhân, không có thợ rèn tạo νũ кнí......
Đây là một tòa viện của viện, có nam có nữ làm việc bận rộn, có hơi nóng bốc lên, có tiếng thùng thùng truyền ra….
Ai nấy đều ra sức làm việc, kéo cối xay , đốt lò, kéo ròng rọc…
Các nữ nhân, có điều chế, có lựa hoa, có…
Tề Tú Hữu lập tức phục hồi tinh thần lại, hô lớn:“Im hết cho ta!”
Tô Mạt nhắc nhở:“Đại nhân, bọn họ không ai nói chuyện hết, nhưng họ không thể ngừng việc đang làm được, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Nàng nói với A Cổ Thái:“Mời lão Cam ra tiếp Thượng Thư đại nhân đi.”
A Cổ Thái hừ một tiếng, vẫy tay, một hoa nông khoảng năm mươi tuổi bước qua, đầu quấn khăn, mặc một chiếc áo bằng vải thô, vẻ mặt tang thương, quỳ làm lễ với hắn
“Quan gia có gì phân phó?”
Tề Tú Hữu kiêu căng hất mặt: “Chỗ này tổng cộng bao nhiêu người, làm gì, hộ tịch ở đâu, có văn điệp chứng minh thân phận không, báo từ ba đời ta, bản quan sẽ xác minh tận tường. còn nữa, chỗ này có hầm hay phòng tối gì tất cả đều phải thành thật khai báo cho ta.”
Lão Cam nhất nhất nói rõ từng việc một, chỗ nào chứa hương liệu, có bao nhiêu hầm đều rõ rang khai báo.
Tề Tú Hữu nghe xong liền cho người đi tra.
Tô Mạt lạnh lẽo nói:“Tề thượng thư, ngài nhớ nhắc nhở thuộc hạ. Làm hư của ta một cái chai, vỡ một cái bình, hư một đóa hoa, ta sẽ đi tìm tả tướng cáo trạng. Ngươi nếu cái gì cũng không tìm được mà lại biến chỗ này của ta thành hỗn loạn, chúng ta không làm việc được, làm ta thua lỗ ngươi phải bồi thường cho ta đó.”
Tề Tú Hữu cân nhắc một chút, chỗ này dầu sao cũng là đệ nhất hoa viên do hoàng đế khâm phong, bọn họ không thể lỗ mãng lục soát như những chỗ khác, gặp cái gì tốt đều bỏ túi riêng.
Hắn phất tay ra lệnh: “Tất cả nghe thấy chưa?”
Bọn thị vệ lớn tiếng thưa:“Dạ!”
Tề Tú Hữu vung tay, bọn thị vệ liền đi theo lão Cam dò xét.
Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể.
Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể.
Lỗ tai Tề Tú Hữu lập tức dựng thẳng lên, hét lớn:“Người nào?”
Bên kia cũng có người lớn tiếng nói chuyện, chính là ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, ngẫu nhiên hỗn loạn một vài tiếng Hán:“Bà nội ngươi!”
“ Lão mẫu ngươi!”
…..
Những người đó dạt thị vệ ra, hùng hổ qua đây. Tề Tú Hữu nhìn thấy tóc người nào cũng xoăn tít, lại đủ màu: vàng, hung đỏ,…, mũi cao, mắt xanh.
Một người thở phì phì giơ nắm đấm, vừa cô lỗ cãi.
Tô Mạt liều mạng cắn môi, không ra tiếng.
Tề Tú Hữu hỏi bọn hắn là ai, từ đâu tới, bọn họ liền cùng hắn nói huyên thuyên, xí xô xí xào không ai hiểu được.
Tề Tú Hữu bị bọn họ nói đến chóng mặt:“Câm miệng!”
Bọn họ tựa hồ bị hoảng sợ, lại nghe không hiểu hắn nói gì, tiếp tục ô ô lạp xả.
Hắn nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn Tô Việt.
Tô Việt nhìn A Cổ Thái.
A Cổ Thái hừ:“Bọn họ là bằng hữu của ta, đều từ tây dương xa xôi tới đây.”
Hắn chỉ vào bọn họ nhất nhất giới thiệu, này kêu Bì Đặc, cái kia kêu Bố Lỗ Tư, người khác kêu Lê Mã Đôn......
Tề Tú Hữu nhức đầu, hắn không phải Lễ bộ Thượng Thư, không phụ trách chiêu đãi người Hồ cùng người Tây Dương.
Những người tây dương này đúng là quá nhiệt tình, nắm tay hắn bô lô ba la liên tục, làm hắn xoay mòng mòng.
Bực quá, hắn hét lên:“Lui hết cho ta, đưa văn điệp tới đây.”
A Cổ Thái nói gì đó với họ, họ liền lấy văn điệp từ rương hành lý ra đưa cho hắn.
Tề Tú Hữu thấy rương hành lý của bọn họ không giống bình thường, từ vật liệu gì không rõ, nhẹ hơn rương ở đây nhiều, giống như từ da chế thành, không thấm nước.
Hai người nâng , một người mở khóa lấy văn thư ra.
Chữ trên văn thư có văn tự tây dương, chữ giống như nòng nọc, có văn thư Đại Chu, còn có ấn của Lễ bộ, thị mậu tư.
Tề Tú Hữu nhìn Tô Việt, hắn đi theo Tề vương làm việc ở thị mậu, tự nhiên biết người Hồ cùng người Tây Dương .
Hắn hừ một tiếng, vừa cẩn thận nhìn nhìn, còn kéo tóc bọn họ.
Tóc bị kéo đau làm một người nhịn không được, đập cho hắn một quyền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc