Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 391

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tề Tú Hữu lập tức xoay người đi qua chỗ Phương Vũ. Tô Mạt giống như đứa nhỏ tò mà, sôi nổi chạy theo.
Tề Tú Hữu săm soi đánh giá Phương từ trên xuống dưới, hết nhìn bộ dáng gầy gò mảnh khảnh lại vươn tay nắm hai đầu vai Phương Vũ xoay một vòng.
Mặt mày Phương Vũ trắng bệch không còn chút máu, hoảng sợ nhìn hắn, miệng ô ô liên tục.
Tề Tú Hữu cười nham nhở:“Không ngờ gã này lại khá như vậy.”
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tề thượng thư, đừng có mà nịnh nọt bề trên lại hà hiếp người cô thế. Ngươi cứ như vậy mũ quan không giữ bền đâu.”
Nụ cười lúc nãy của hắn quá mức dâm tà. Nàng cũng không phải không biết một số quan lại có sở thích Biến th' bao dưỡng nam sủng.
Biết thì biết nhưng tận mắt trông thấy vẫn rất ghê tởm.
Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ rẩ chặt. Ban đầu Phương Vũ rất là sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng nhưng càng về sau càng bĩnh tĩnh, ánh mắt trở nên quật cường, còn lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
Tuy rằng Tô Mạt biết hắn gạt nàng trước nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, bất lực lại trách móc của hắn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Áy náy thì áy náy, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống. Nàng không được phép mềm lòng. Nếu đã hoài nghi hai tỷ đệ họ thì phải dứt khoát xử lý, nếu không sẽ thành mối họa về sau.
Lúc này Tô Việt với Phương Oánh cũng vừa tới. Nàng ta thấy Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ thì lập tức quăng hộp thức ăn xuống đất, chạy qua kéo tay Tề Tú Hữu:“Cẩu quan, ngươi buông đệ đệ ta ra, đệ đệ của ta ngay cả kiến cũng không dám giết. Ngươi dám nghi ngờ hắn là thích khách. Ngươi là hôn quan, tìm không ra thích khách thì đem dân thường ra thế mạng.”
Tề Tú Hữu nhìn nàng, bộ dạng tuy cũng tính là đẹp nhưng lại không gây được cho hắn chút hứng thú nào, y hệt như con mèo hoang.
Hắn hừ lạnh, vung mạnh tay, Phương Oánh liền bị hất văng ra, đập đầu vào bồn hoa, máu chảy ròng ròng.
Tô Việt thấy vậy ngẩn người, không thèm suy nghĩ chạy tới ôm nàng ta lên, nói vớiTô Mạt nói:“Mạt nhi, đi lấy thuốc, nhanh lên.”
Tô Mạt cũng không ngờ sự việc trở thành như vậy, bèn kéo Phương Vũ ra khỏi tay Tề Tú Hữu chạy đi, lại hối người nhanh đem thuốc tới.
Tô Việt đem Phương Oánh để lên giường, nàng ta nửa tỉnh nửa mê gọi:“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!”
Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng.”
Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta.
Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc. Hắn lại hất tay nàng ra, tự mình đi lấy. Tô Mạt chạy theo sau hắn. Tìm được thuốc, hai người chạy vội trở về.
Lúc Phương Oánh tận mắt trông thấy Phương Vũ, nàng ta mới yên tam ngát đi.
Tô Mạt đi qua kiểm tra, miệng vết thương hơi lớn, cần gọt bớt tóc mới băng bó được.
Nàng mới cầm kéo lên thì Phương Vũ đã xông tới, dang hai tay che cho chị hắn, không cho nàng tới gần.
Tô Mạt khoát tay:“Tránh ra, ta muốn cứu nàng.”
Phương Vũ cái gì cũng không nghe, chỉ gắt gao che chở tỷ tỷ, không cho nàng chạm vào.
Tô Việt đành phải tiến lên kéo hắn, ai biết hắn dùng hết sức bình sinh gồng lại, không cách nào lay được.
Mà miệng vết thương của Phương Vũ miệng vẫn lên tục chảy máu.
Tô Mạt cau mày, đánh cho gã một quyền, sau đó quay qua gọt tóc cho Phương Oánh, rồi tiến hành tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.
Phương Vũ bị nàng đánh cho đầu váng mắt hoa, nằm ở trên giường, hai má đỏ bừng, gắt gao cắn môi, giống như kẻ điên sẵn sàng liều mạng.
Tô Việt thở dài, đẩy Tô Mạt đi gian ngoài, nhẹ giọng hỏi:“Mạt nhi, có phải chúng ta hiểu lầm không ?”
Tô Mạt lắc đầu:“Muội cũng không biết .”
Nàng chỉ biết Phương Vũ giả điếc, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. hơn nữa cũng không biết bọn họ là thám tử do ai phái tới.
Nàng đã từng cho A Lí phái người đi điều tra. Kết quả thu được là ở thôn trang kế bên có Trữ gia giàu có hơn người.Thiếu chủ của Trữ gia gọi là Ninh Tín Chi còn chị em Phương Oánh rơi vào tay chủ nhân Biến th' tên Mạnh Tân Dân. Gã này hành vi cực kì bại hoại, lấy *** thị tì tôi tớ làm thú vui. Những thiếu niên nam nữ bị gã *** đến ૮ɦếƭ không phải ít.
Tên này thường ra ngoài bỏ tiền mua con hát nhỏ tuổi, mấy chục đứa bé, trai có gái có đem về nhà ngày ngày dâm nhạc.
Lúc mua người, hắn thường bắt người ta kí giấy sinh tử, đứa nhỏ có ૮ɦếƭ, cha mẹ nó cũng không được kiện cáo gì.
Mặt khác, luật lệ ở đây, chủ nhân có đánh ૮ɦếƭ tôi tớ, quan phủ cũng không hỏi tới nên đến bây giờ gã vẫn ung dung.
Theo điều tra, hai chị em Phương Oánh không chịu nổi ngược đãi cùng nhục nhã nên đã thừa lúc Mạnh Tân Dân uống say đánh gã ngất xỉu rồi dẫn theo đệ đệ mình trốn đi.
Tưởng gã đang chơi giỡn với nô tì nên Ninh Tín Chi không để ý, chừng nghe gã sai vặt của Mạnh Tân Dân báo lại hắn mới hay. Đến khi Mạnh Tân Dân tỉnh lại kể đầu đuôi sự việc, gã mới sai người truy sát hai chị em nhưng đã trễ.
Tô Mạt lúc đó có sai A Lí phi tang hết dấu vết hai chị em họ nên bọn Mạnh Tân Dân không tài nào lần ra được. Chúng cũng từng sai người đến vườn hoa dò hỏi nhưng kết quả dĩ nhiên không có.
Ngoài việc đó ra, bọn A lí cũng không điều tra thêm được gì nữa.
Nhưng trực giác của Tô Mạt luôn nhắc nhở nàng hai chị em này không đáng tin. Đường chạy trốn rộng thênh thang, sao họ cứ phải nhắm hướng vườn hoa của nàng mà chạy? Không lẽ có chuyện trùng hợp tới vậy sao?
Nàng thà cho mình đa nghi , bởi vì Lan Như vẫn luôn âm thầm theo doic bọn họ nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Trừ phi bọn họ phát hiện mình đang bị Lan Như theo dõi nên thay đổi chiến thuật, chứ sao họ đã ở đây gần năm trời lại không có động tĩnh gì?
Tô Việt hỏi:“Mạt nhi, giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu để họ bị Tề Tú Hữu bắt thì..”
Tô Mạt nghĩ ngợi một hồi:“Chỉ còn cách đánh cược một phen.”
Tô Việt lo lắng:“Hai tỷ đệ họ tính nết rất quật cường, huynh chỉ e…..”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Nhị ca yên tâm, hai người đó không có chuyện gì đâu..”
Bọn họ đã sống sót được tới giờ, một là có kế hoạch tỉ mỉ, hai là thật sự thực kiên cường.
Nàng lại tiếp:“Nhị ca, huynh yên tâm, Tề Tú Hữu sẽ không làm gì họ đâu. Hắn chỉ coi trọng Phương Vũ thôi.”
Tô Việt kinh ngạc “a” một tiếng.
Tô Mạt ra hiệu hắn nhỏ tiếng, lôi hắn ra ngoài, nói khẽ:“Muội có hỏi thăm Tả phu nhân về gã. Tên này muốn lấy lòng Tống gia, cái gì cũng làm. Hắn ở hình bộ lợi dụng chức quyền đưa rất nhiều luyến đồng Tống Ngũ.”
Tống Ngũ thích những nam hài ngoại hình tuấn tú. Tề Tú Hữu ở hình bộ, gặp phạm nhân nào vẻ ngoài dễ nhìn đều tìm cách đưa qua cho gã, nếu người nào không nghe sẽ bị hù dọa, dụ dỗ, lấy tính mạng người nhà bức bách… Tóm lại tất cả đều không thoát được.
Mà Tả đại nhân là lại bộ Thượng Thư, dù vô tình hay cố ý cũng có nghe qua chuyện này. Khi về nhà, ông ta sẽ than thở cùng phu nhân của mình.
Tô Mạt đến chơi với Tả phu nhân, nàng lựa lời dò hỏi về gã mới biết được.
Nghĩ tới đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn trời. Bận bịu mãi cũng hết một ngày. Mặt trăng từ từ lên tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc