Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 390

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ.
Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ hở.
Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có kết quả.
Cho nên hắn thật sự rất bội phục Mạt nhi, nàng thế nhưng ở ngay thời điểm hai chị em này xuất hiện là đã biết được đứa em trai không bị điếc.
Hắn tuy không có học qua ngôn ngữ của người câm nhưng cũng học được vài câu chào hỏi bình thường. Khoa tay múa chân một hồi, Phương Vũ lại cười cười, tiếp tục làm việc .
Thiếu niên này tuy không phải cực kì xinh đẹp nhưng làn da tinh tế, sạch sẽ, ánh mắt trong veo, lông mi vừa đen lại vừa dài, toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta không cách nào phòng bị.
Ở trong nắng chiều, giống hệt như một tinh linh.
Nếu không phải Tô Mạt nhắc nhở từ trước, Tô Việt nghĩ mình sẽ đối xử với hắn giống như đệ đệ ruột.
Tô Mạt nhìn Phương Vũ lại quay qua nói với nhị ca nàng : “Nhị ca, Tề Tú Hữu chưa xét qua chỗ này sao? Hắn không nhìn thấy hai tỷ đệ Phương Oánh cùng Phương Vũ? Hai người này không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ tá túc tạm chỗ chúng ta, nếu hắn bị cho là nghi phạm thì phiền cho chúng ta lắm.”
Tô Việt liếc Phương Vũ, hắn xoay người tưới nước, bộ dáng không có gì khác thường, bèn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần bảo bọn họ trốn đi hay không?”
Tô Mạt nói: “Có thể trốn đâu được đây? Thôi thì cứ để cho Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.”
Tô Việt ra vẻ kinh ngạc nói: “Mạt nhi, vì sao?”
Tô Mạt cười nói:“ Huynh nghĩ kĩ đi, hai người này không có hộ tịch, Tề Tú Hữu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đã bắt được điểm yếu để đối phó chúng ta, sau đó sẽ tích cực điều tra. Khi biết hai người này chỉ là dân thường trốn ra từ thôn bên cạnh, không chừng hắn còn giải quyết vấn đề hộ tịch giúp họ nữa.”
Tô Việt lắc đầu: “Chắc không được đâu. Không chừng hai chị em họ là người có thân phận, tới thôn bên chơi rồi lâm nạn thì sao? Nếu vậy sẽ phiền lắm. Hay chúng ta kêu Lam ma ma nói họ là cháu của mình đi”
Đúng lúc này, Phương Oánh mang theo một hộp thức ăn từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy hai người, nàng vội bước nhanh hơn, đưa hộp cho họ: “Nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, tiểu nữ với Cam ma ma làm bánh bao củ cải với đậu, các vị ăn thử đi.”
Tô Mạt cám ơn, mời nàng ta vào nhà, sau đó mở nắp hộp. Mùi thức ăn lan ra bốn phía.
Tô Mạt gõ ngón trỏ xuống bàn, cười nói:“Đám người Tề Tú Hữu cứ gương mắt nhìn chằm chằm mọi cử động của chúng ta, giờ này đã ăn gì đâu. Còn chúng ta có quá nhiều đồ ăn ngon, ăn hoài không hết, cảm giác này quá tốt.”
Nàng lấy một cái bánh, sau đó nhìn Tô Việt: “Nhị ca, huynh với Phương gia tỷ tỷ mang hộp bánh đi vòng quanh đại viện đi, cho họ nghe mùi thèm ૮ɦếƭ luôn.”
Tô Việt biết nàng muốn cho Tề Tú Hữu thấy Phương Oánh, liền cười nói: “Ý hay!”
Nói xong liền kêu Phương Oánh cầm hộp theo mình thì thấy Phương Oánh hình như hơi run, ánh mắt mang theo điểm sợ hãi.
Tô Mạt cười nói: “Đừng sợ, cứ đi, họ không có làm gì ngươi đâu.”
Phương Oánh vội nói:“Ngũ tiểu thư, vừa rồi họ còn đi quanh vườn hoa tìm tìm kiếm kiếm, gặp ai cũng hỏi có hộ tịch hay không, tiểu nữ với đệ đệ......”
Tô Mạt vẫn cười:“Đừng sợ, ngươi là người của vườn hoa, cũng đã ở đây gần một một năm rồi, ai cũng biết mặt. Họ không làm gì đâu.”
Tuy Phương Oánh rất sợ nhưng cũng không thể nói gì, đành đêm hộp thức ăn đi theo Tô Việt.
Lúc ra cửa, nàng có gặp Phương Vũ, hắn nhìn nàng rồi lại cuối xuống tiếp tục làm việc.
Bọn họ đi rồi, Tô Mạt bèn ngồi xuống bậc thang, vừa ăn vừa nhìn Phương Vũ làm việc.
Dáng người đúng là không tệ, thân hình tuấn tú, mảnh mai, cái dạng này dễ làm ૮ɦếƭ bọn mê nam sắc lắm đây.
Lúc này, tự nhiên hắn quay đầu xem nàng, ánh mắt đầy nghi hoặc cùng nghiên cứu.
Tô Mạt giơ bánh bao trong tay lên, vui vẻ:“Có muốn ăn hay không?”
Phương Vũ nhìn miệng nàng một hồi, đến khi có thể hiểu được nàng nói gì liền khoa chân múa tay loạn xạ.
Tô Mạt đoán hắn hỏi sao nàng nhìn hắn lâu vậy?
Nàng chu miệng, hươ tay múa chân đáp lại, ý nói nàng chỉ ngắm cảnh mà thôi.
Tự nhiên, Mặt PHương Vũ đỏ như cà chua chín, quay qua hướng khác, vừa như mắc cỡ lại vừa như giận dỗi.
Tô Mạt nhẹ nhàng cười, ăn hết bánh trong tay rồi đi ra ngoài.
Nàng thấy Tề Tú Hữu đùng đùng nổi giận, dẫn theo hai người xăm xăm đi về phía này, nàng lền vẫy tay với hắn: “Tề thượng thư, chú ý dưới chân, đừng đạp hư hoa cỏ ở đây nha. Sao vậy, ngài chưa có công văn lục soát mà, ráng đợi đi.”
Tô Mạt cười vô cùng thoải mái, với kẻ địch mà nói, ngươi càng tỏ ra bình tĩnh càng chọc giận được bọn họ, làm cho họ tức ૮ɦếƭ, cuối cùng sẽ phán đoán sai lầm
A Lí, A Thành cùng A Tùng thật sự là thị vệ Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là ít ai biết được võ công bọn họ không tầm thường mà thôi.
Ba người đó đã bị Tô Mạt dùng ám hiệu sai đi truy lùng thích khách ở chỗ khác.
Còn Lưu Vân, Lưu Hỏa được Hoàng Phủ Cẩn gửi thư bảo đến giúp nàng một tay thì cũng bị nàng sai ra ngoài làm việc.
Tề Tú Hữu lạnh lùng nói:“Ngươi đừng giở trò quỷ với bản quan.”
Tô Mạt cười hì hì:“Tề thượng thư, ngài thật là thiên biến vạn hóa nha, ba hồi nịnh nọt, bốn hồi đe dọa. Ai, trách không được ngài có thể ngồi lên chức thượng thư này đâu.”
Chưa bao giờ Tề Tú Hữu bị một tiểu bối làm cho uất ức như vậy. Nhưng hắn lại không thể làm được gì nàng, mắng không được, phạt không xong. Nàng y như con nhím, cả người đầy gai nhọn, só rớ một cái là đổ máu như chơi.
Tô Mạt lại chỉ Phương Vũ đang chăm sóc hoa cỏ gần đó, nói:“Tề thượng thư, cái tên tiểu tử câm điếc kia lai lịch không rõ. Ngài dẫn hai chị em hắn về thẩm vấn đi.”
Tề Tú Hữu ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, có điên hắn mới tin Tô Mạt có lòng tốt vậy đâu.
“Bọn họ lai lịch gì?”
Tô Mạt liền đem chuyện phát hiện hai tỷ đệ đó một năm một mười kể rõ với hắn. Nghe xong, gã gầm lên;“Hoang đường, bọn họ ở đây gần cả năm, giờ ngươi mới báo với ta là sao??”
Nàng cười nói:“Ta cũng là vì Tề thượng ngài mà suy nghĩ nha. Nếu như ngài tìm không thấy thủ phạm cũng phải có ai đó đứng ra gánh trách nhiệm, đúng không? Dù sao hai người này không quyền không thế, cha mẹ mất hết không có ai dựa dẫm. Ngài đem bọn họ dẫn đi, vừa giải quyết vấn đề của ngài cũng giải quyết được vấn đề của ta, lợi cả đôi đường, không phải tốt hơn sao?”
Nghe nàng nói như vây, gã ngoái ngoái lỗ tai như sợ mình nghe lầm:“Ngươi mà còn sợ ai sao?”
Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên, tuy ta có tiền nhưng cũng đâu phải là người lương thiện. Tiền là để sinh tiền chứ không phải nuôi người rảnh rỗi. Hai người đó tám phần là trốn từ gia đình giàu có nào đó, nếu người ta tìm đến phá rối chuyện làm ăn của ta thì sao? Hơn nữa, nuôi họ cũng tốn không ít tiền, tuy ta cũng không nhẫn tâm nhưng nghĩ tới tiền mất đi là ta lại thấy xót. Tiền của ta nha.”
Tề Tú Hữu hừ lạnh:“Còn tưởng ngươi thiện lương gì, quả nhiên như ta đoán, chỉ giả vờ tốt bụng lừa gạt người khác.”
Tô Mạt cười gian:“Ngươi yên tâm, ta cũng không hại gì ngươi. Ngươi cũng biết, Tề vương điện hạ tuyệt đối không phải thích khách, cũng không phải là người chủ mưu sai người ám sát bệ hạ. Ngươi có làm gì cũng không thay đổi được sự thật này, chi bằng dẫn hai người đó trở về còn có cái để ăn nói còn hơn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc