Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 388

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kết quả, Tô Mạt mới đi không lâu, Tề Tú Hữu liền dẫn người thẳng hướng vườn hoa đuổi tới.
Tề Tú Hữu phân phó bọn thị vệ:“Ả ta vừa gặp Tề vương cùng Tô quốc Công xong đã chạy ngay tới vườn hoa, chắc chắn có mờ ám, đuổi theo cho ta.”
Bởi vì Lưu Ngọc cho rằng, thích khách chắc chắn sẽ trốn ở những nơi hẻo lánh nên bảo bọnhọ tìm ở hướng bắc, đông cùng đông nam vườn hoa trước vì ở đó có nhiều thôn trang của các quan to quý nhân trong triều. Những người này thường có thói quen nuôi võ sư, nếu có thích khách, nhất định từ đó mà ra.
Vì thế nên dù rất muốn nhưng Tề Tú Hữu cũng không dám động tới vườn hoa trước.
Giờ hắn kiếm được một cái cớ rất tốt, liền đuổi theo nàng tới vườn hoa.
Bọn hắn cưỡi ngựa nên tốc độ so với xe ngựa nhanh hơn nhiều. Tô Việt liền cho phu xe dừng lại rồi bước ra ngoài ngồi kế bên phu xe, lại sai hắn cho xe đi vào giữa. Đường đang rộng liền không còn chỗ trống.
Tề Tú Hữu ghìm ngựa, hô lớn:“Tô công tử, Tô tiểu thư, bản quan phụng mệnh đi đến vườn hoa điều tra trước, các ngươi tránh đường mau!”
Tô Việt cho phu xe quay lại, nhìn thấy Tề Tú Hữu thì vẫy tay:“Tề thượng thư thực uy phong nha, ngài có mang lệnh điều tra theo không?”
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, hoàng đế cho phép bọn họ lùng bắt thích khách, nhưng mà cũng không đưa bất cứ lệnh bài gì làm bằng hết.
Tô Việt thấy vậy bật cười:“Tề thượng thư, ngài không có giả truyền thánh chỉ chớ, hay là chúng ta cùng đi gặp hoàng thượng hỏi lại, nếu bệ hạ cho phép, ngài quay lại tra cũng không muộn.”
Đương nhiên Tô Việt biết hoàng đế ra lệnh, nhưng Tề Tú Hữu lại không có công văn trong tay, hắn sao dễ bỏ qua?
Tề Tú Hữu hừ lạnh:“Tô Việt, ngươi chỉ là một thất phẩm thị mậu tư, cũng dám cùng bổn quan nói chuyện?”
Tô Việt nhướng mày, quỳ gối, giơ tay qua đầu, nhàn tản nói:“Tề thượng thư, bây giờ ngài muốn lục soát vườn hoa của chúng ta, chúng ta cũng chỉ là dân thường, thất phẩm cũng không tính là gì. Cho dù bệ hạ muốn xét nhà bá tánh bình dân cũng có thảo qua chiếu thư, hơn nữa cũng không phải là công văn có ấn của thượng thư ngài mà phải là ấn của hình bộ, đại lý tự, ngự sử đài, tả tướng, hữu tướng sau cùng mới là ấn của bệ hạ nha..”
Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”
Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”
Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.
Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”
Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.
Tô Mạt đầu óc xoay chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên. Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”
Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.
Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn họ đem tiền đến chuộc.
Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.
Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí Tra t** để bọn chúng cung khai.
Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ công không tầm thường lui tới vườn hoa.
Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải là những thương nhân bình thường.
Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.
Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”
Trước đây, Văn chưởng quầy từng có tranh chấp với Tống Ngũ nên bị hình bộ tìm cớ mời vào uống trà, thiếu chút nữa tán gia bại sản. Sau nhờ Hoàng Phủ Giác phát hiện, can thiệp dùm mới lấy lại được tài sản. Kế đó hắn không mở cửa hiệu hương liệu nữa mà chuyển sang làm ở vườn hoa.
Tô Mạt biết chuyện của hắn nên cũng chú ý chiếu cố nhiều, quan hệ hai người cũng không tệ lắm.
Văn chưởng quầy chưa kịp lên tiếng đã thấy Tô Việt không biết từ chỗ đi tới, cười nói: “Tề thượng thư, những người này đều là khách quen của chúng ta, đến bao nhiêu thì về bấy nhiêu người, ngay cả thủ vệ giữ cửa thành cũng biết rõ bọn họ. Không biết Tề thượng thư cảm thấy lông mi hay là mũi bọn họ khả nghi nha?”
Những người thường ra khỏi thành sợ nhất là làm mất giấy lưu hành nên thường trực tiếp đăng ký ở cửa thành luôn cho chắc.
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, mang người đi tiếp. Hắn thấy có hơn mười chỗ đề không phận sự miễn vào thì càng nghi ngờ hơn nữa, hận không thể nào vọt vào xem coi bên trong có cất giấu vật gì hay không?
Vì thế hắn bèn đi vào một sân lớn nhất, nơi không cho phép người không phận sự vào.
Nhưng Tô Việt lại không cho hắn đi .
“Tô Việt, các ngươi có gì mờ ám hay sao mà không cho bản quan đi vào?Không dám để bản quan tìm, chính là có gian trá.”
Nói xong hắn sai người xông vào, Tô Việt hừ lạnh một tiếng: “Tề thượng thư, đều nói quan lớn hay áp bức người khác, xem ra khẩu khí của ngài thật lớn nha, có thể thổi bay ta mất, thậy là uy phong nha!”
Tề Tú Hữu lại chờ không kịp , hắn cảm thấy nhiều nơi bí ẩn như vậy chắc chắn có dấu gì đó không thể cho người khác biết.
Kết quả là khi vào trong một viện lớn, hắn thấy chỉ toàn là phòng với phòng, mà phòng nào phòng nấy đều đóng kín như bưng.
Hắn vung tay lên tính sai người xông tới thì thấy cửa chi nha mở, Tô Mạt từ bên trong đi ra, lúc này nàng đã thay một bộ quần áo bình thường bằng vải bông.
Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn cười: “Tới di nha! Bất quá cần phải xem cho cẩn thận đó.”
Nàng hạ bậc thang, cửa lập tức bị người đóng lại.
Tề Tú Hữu dẫn người tiến tới, vừa muốn phá cửa, chợt nghe một người la lớn: “Ai nha, không thể phá!”
Đao của Tề Tú Hữu cứng đơ trước cửa, bởi vì hắn nhìn thấy có tờ giấy màu vàng được dán ở đó, trên mặt viết vài chữ: “Bệ hạ vạn tuế, quốc thái dân an”
Này nếu một đao chém xuống, thì phải là --
Tề Tú Hữu rùng mình một cái.
Tô Mạt cười hắc hắc: “Tề thượng thư, chắc ngài không biết đâu. Có một năm, kinh tế vườn hoa của chúng ta thất thu nghiêm trọng, hoa cỏ đều sinh bệnh. Sau đó bệ hạ đến du ngoạn, có thể nhờ hồng phúc của bệ hạ mà chúng tốt tươi trở lại. Vì thế, tiểu nữ liền xin bệ hạ cho tiểu nữ dựa vào uy danh của người khiến cho lũ vô sỉ đó biết sợ , không dám tùy tiện đến quấy rối.”
Nàng chống nạnh hai tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta liền viết một ít, sau đó hàng năm đều dán lên để trừ tà.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc