Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 385

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền.
Lúc này có tiểu thái giám tới báo:“Điện hạ, Tề thượng thư lại dẫn người đến hỏi.”
Hoàng Phủ Giác nói: “Mạt nhi, chúng ta cũng đi.”
Tô Mạt vội lấy ngọc bội hoàng đế tặng nàng ra đeo bên hông, đoan trang đi theo Hoàng Phủ Giác đến Cuối Xuân uyển, nơi Hoàng Phủ Cẩn đang ở.
Tô Việt cùng Kim Kết bị bắt chờ ở tẩm cung Hoàng Phủ giác.
Cuối Xuân uyển, chỗ cũng như tên, là nơi hoàng đế không thích đế, dần dần biến thành nơi xử phạt.
Cung nữ, thái giám ở tạp phòng, phi tần sẽ ở hậu viện, hoàng tử hoặc vương gia ở ngay tại tiền viện.
Tô Nhân Vũ là Quốc Công, cùng Hoàng Phủ Cẩn ở hai bên điện phụ.
Chỗ này rất ít thái giám cung nữ nhưng thị vệ đặc biệt nhiều, ai cũng đề phòng như gặp ςướק.
Tô Mạt hừ lạnh:“Lúc thích khách xất hiện cũng khoogn thấy bọn họ chuyên nghiệp như giờ. Không ngờ bọn họ rất đoàn kết khi canh gác Quốc Công cùng vương gia vậy nha!”
Hoàng Phủ Giác biết nàng nổi giận, bèn nói: “Đây đều là Tề thượng thư cáo mượn oai hùm.”
Tô Mạt sắc mặt phát lạnh, Tề Tú Hữu!
Hoàng Phủ Quyết dừng chân, nắm lấy tay nàng: “Mạt nhi, hãy nghe ta nói, ta biết nàng sốt ruột Tô quốc Công cùng nhị ca, nhưng tuyệt đối không thể nóng vội, lần này mang nàng đến, ta vẫn chưa nói trước với phụ hoàng. Vì chuyện thích khách nên tâm tình phụ hoàng không tốt lắm. Nàng chỉ nên đi gặp nhị ca cùng Tô quốc Công, những việc khác để sau hãy nói.”
Tô Mạt cắn môi, gật đầu:“Được!”
Nhưng họ vừa đến cửa thứ hai đã bị thị vệ của Tề Tú Hữu ngăn lại.
Tên thị vệ có thái độ hết sức hách dịch: “Ngũ điện hạ, nếu ngài muốn vào, xin cứ tự nhiên, nhưng nàng ấy thì không được!”
Hắn chỉ vào Tô Mạt, giọng điệu có chút ngả ngớn.
Hoàng Phủ Giác lạnh mặt: “Bổn vương muốn vào, ngươi dám cản sao? Ai cho ngươi cái gan đó hả?”
Tay thị vệ không hề nao núng: “Tề đại nhân......”
“Làm càn, bắt hắn cho ta!”
Hoàng Phủ Giác thường ngày ôn nhu nho nhã cũng phải nổi giận, mặt mũi trở nên lạnh lẽo, cắt ngang lời tên thị vệ xấc láo, những thị vệ theo sau Hoàng Phủ Giác vừa nghe lệnh chủ tử liền rút đao khỏi vỏ.
Thị vệ bên phe Tề Tú Hữu cũng rút đao nhanh không kém, hai bên gườm gườm nhìn nhau, không bên nào chịu lép.
Hoàng Phủ Giác giận đến bật cười, lạnh giọng: “Tốt, rất tốt. Vạn Xuân uyển này đổi chủ rồi. Thị vệ nhỏ nhoi cũng dám giương đao trước mặt hoàng tử! Hay Tề Tú Hữu mới là đương gia ở đây?”
Tên thủ lĩnh thị vệ kia vẫn rất kiêu ngạo nói: “Tề đại nhân đã nói , thay vạn tuế gia làm việc cần trung thành và tận tâm, chúng ta chỉ trung với vạn tuế gia, chỉ nghe lệnh vạn tuế gia!”
Hoàng Phủ Giác hừ lạnh: “Bản điện hạ là ngũ hoàng tử của người, vâng lệnh người đến giám sát Tề Tú Hữu làm việc. Theo ta thấy, là ngươi mượn việc công trả thù riêng, lựa thời cơ mà vơ vét tài sản.”
Gã thị vệ nhất thời á khẩu không trả lời được. Lúc này Tề Tú Hữu mới chắp tay sau lưng đi ra, cười đón:“Vi thần thỉnh an ngũ điện hạ. Thần chỉ tới hỏi mấy vấn đề, không nghĩ lại kinh động ngũ điện hạ, thật sự là tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần.”
Tô Mạt không chút khách khí nói:“Tề thượng thư, tội ngươi đáng ૮ɦếƭ vạn lần, đáng tội lăng trì!”
Nàng có gương mặt Pu'p bê, cằm to, mắt vừa đen vừa sáng, gương mặt muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Nhưng cũng gương mặt này khi nổi giận lên, tuy thanh âm vẫn ngọt mềm như cũ nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Tề Tú Hữu không hiểu sao Tô Mạt tự nhiên mắng hắn, tức đến cả người run run, chỉ vào Tô Mạt nói:“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Tô Mạt hừ lạnh:“Tề Tú Hữu, nhiều năm liền bệ hạ khen ta là tiểu thần đồng, bảo ta biết cách làm người vui vẻ, phong ta làm lớp trưởng Thái Học viện, còn phong ta làm Tổng quản ngự thư phòng. Ngươi nói thử xem, ta là ai? Người được bệ hạ sắc phong lại bị ngươi khinh miệt vũ nhục. Hay ngươi cảm thấy mình có cái nhìn sáng suốt hơn bệ hạ, bệ hạ thấy tốt nhưng ngươi thì chưa chắc?”
Lời nàng nói khiến Tề Tú Hữu sợ tới mức xém chút nữa úp mặt xuống đát. Nha đầu này quá lợi hại, câu chữ như kim, *** không đền mạng.
Nếu vào vài năm trước, lời này của nàng đủ kết tội hắn, khiến hoàng để ghét bỏ thậm chí còn cách chức hắn.
Không cho hắn có cơ hội nói chuyện, Tô Mạt lại lấy ra ngọc bội hoàng đế từng thưởng cho nàng, lạnh lùng nói:“Tề Tú Hữu, ngươi xem , đây là cái gì?”
Tề Tú Hữu nhìn thấy vội dập đầu:“Bệ hạ thánh an.”
Nàng hừ lạnh:“Cút ngay!”
Nói xong đạp lên quan phục của hắn mà đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc