Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 382

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong lòng Tô Việt cũng không biết là tư vị gì, muội muội của mình trưởng thành, phải lập gia đình, bị thanh niên nhà khác mơ ước như vậy, trong lòng thật đúng là không thoải mái gì mấy.
Nghĩ lại lúc nhỏ, các muội muội đặc biệt xinh đẹp, tinh xảo giống như Pu'p bê sứ, tiểu tử nhà khác thích nhìn ngắm, lúc chơi đùa sẽ chiếm tiện nghi của các muội muội, hắn cùng đại ca đã cực kì phản cảm, sợ tiểu tử nhà khác khi dễ muội muội nhà mình hoặc là chiếm tiện nghi muội muội.
Chỉ là thoáng đã vài năm, hết thảy đều thay đổi, mọi người đều cao lớn hơn, kỳ thật đã từ rất lâu trước kia, trước lúc đại ca vào kinh làm thư đồng thái tử, bọn họ dần đã xa cách.
Tô Việt miên man suy nghĩ, Tô Mạt đã kéo đại tiểu thư tiến vào, tỷ muội hai nàng đều mặc váy áo màu hồng nhạt, chỉ là khí chất bất đồng, làm cho người ta cảm giác cũng không giống nhau.
Một người ngây thơ đáng yêu, một người đoan trang nhàn nhã.
Nhìn những đứa nhỏ này tuy rằng trong nhà có biến, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có một chút bộ dáng hoảng hốt luống cuống, Tần phu nhân rất bội phục.
Trái lại đứa nhỏ của chính mình, giả như gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng không được hoạt bát như thế.
Tần Nguyên Quân trong lòng vừa vui mừng, vừa xấu hổ, nghĩ đến lúc trước chính mình đã khoe mã với các nàng, kết quả trong lúc trận đấu đã bị thương nặng, thật là mắc cỡ mà.
Nghĩ tới điều này hai má liền phiếm hồng, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.
Nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng đơn thuần, Tô Mạt ha ha cười rộ lên,“Tần ca ca, ngươi giống tiểu hài tử quá đi, mặt còn đỏ hết lên kìa.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt Tần Nguyên Quân vừa mới kiềm chế được chút giờ lại nóng như hòn lửa, cả khuôn mặt và cổ đều biến màu.
Đại tiểu thư giận Tô Mạt liếc mắt một cái,“Mạt nhi, đừng nghịch ngợm.”
Tần phu nhân cười nói:“Thời gian không còn sớm, ta đã phân phó gia nhân chuẩn bị cơm canh, thỉnh các vị lưu lại dùng cơm.”
Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Đa tạ Tần phu nhân đã giữ lại, chỉ là lão tổ mẫu ở nhà có một mình, không dám để Tần phu nhân bận bịu.”
Tô Mạt cũng nói:“Tần phu nhân, lần khác đợi phụ thân ta trở về, Tần ca ca vết thương cũng khỏi hẳn, chúng ta mới tới đây tụ tập một phen.”
Tần phu nhân biết nhà bọn họ có quy củ riêng, thì cũng không cương quyết giữ lại, lại hỏi Tô Mạt:“Không muốn nói chuyện thêm với Tả phu nhân nữa sao?”
Tô Mạt lắc đầu nói lời cảm tạ:“Đa tạ, không cần. Vừa nãy đã nói xong rồi.”
Nàng đã lấy được đáp án từ chỗ Tả phu nhân rồi, đương nhiên không tiện ở lâu.
Lời nói của Tả phu nhân, trực tiếp quan hệ đến một ít quyết định của nàng, cho nên, nàng mới không thể không đến đây, lại không thể quá lộ liễu đến bái phỏng phu nhân quan viên, chỉ có thể lấy thăm bệnh làm lí do.
Nói xong, huynh muội ba người cáo từ.
Tần phu nhân liền tự mình đưa bọn họ đi ra ngoài.
Tần Nguyên Quân vội muốn đứng dậy tự mình đưa tiễn, lại khẽ động tới miệng vết thương, đại tiểu thư không đành lòng, quay đầu nói:“Tần công tử vẫn là xin dừng bước, tránh tác động tới miệng vết thương.”
Tần Nguyên Quân vừa nghe thấy, liền ngây dại, giọng nói của nàng ôn nhu dịu dàng bên trong hàm chứa sự thân thiết, tuy rằng khả năng chính là xuất phát từ tính cách quan tâm, nhưng hắn -- vẫn là không tự chủ được mà rạo rực.
Thời điểm mọi người đang ở cửa cáo từ, thì thái tử vừa mới cưỡi ngựa tới, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, đem dây cương ném ra phía sau, bước nhanh tiến lên.
Mấy người vội hành lễ.
Hắn nhìn về phía đại tiểu thư, đuôi lông mày khẽ hếch lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đại tiểu thư liền đoán được ý tứ của hắn.
Hắn vốn đã nói rằng nàng là vì coi trọng Tần Nguyên Quân, cho nên mới cự tuyệt hắn, nay nàng lại tới Huệ Xuân uyển, hắn đương nhiên sẽ nghĩ đến nàng là đặc biệt tới thăm Tần Nguyên Quân.
Nàng chỉ làm lễ, liền cáo từ rời đi, lúc lướt qua bên người hắn, ống tay áo tơ lụa rộng thùng thình bị gió thổi qua cọ qua cánh tay hắn.
Hắn cơ hồ nhịn không được, giang tay ra muốn giữ lại, lại đúng lúc nhắc nhở chính mình, liền vẫn không nhúc nhích.
Hắn kêu người đưa lên lễ vật,“Bệ hạ mệnh lệnh bản cung tới thăm Tần Nguyên Quân, xem hắn đã tốt hơn nhiều chưa. Nếu có việc gì cần, xin cứ việc mở miệng.”
Tần phu nhân cúi chào, thỉnh hắn đến chính điện ngồi,“Khuyển tử đã tốt hơn nhiều, đa tạ bệ hạ cùng thái tử điện hạ quan tâm.”
Thái tử vào chính điện, nhưng cũng cũng không nhập tọa, chỉ thản nhiên nói:“Tần phu nhân, nghe nói lệnh công tử muốn cùng Tô gia đại tiểu thư đính thân?”
Tần phu nhân mi tâm căng thẳng, hơi cúi đầu thấp xuống,“Lão phu nhân là có ý tứ như vậy, Tô tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, chúng ta đương nhiên cũng rất vui .”
Trong lòng Thái tử tức giận, nhưng cũng phát tác, không ấm không lạnh nói:“Tần công tử cũng nên mưu cầu một chức quan đi, liên hôn cùng Tô gia, cũng coi như biện pháp tốt.”
Trong ngoài ám chỉ, nói Tần Nguyên Quân là đồ ăn hại, muốn trèo cao với tới Tô gia.
Tần phu nhân làm sao có thể nghe không ra, nhưng cũng không thể cùng thái tử tức khí, giọng điệu cũng thờ ơ, ôn hoà nói:“Tuy rằng từ xưa liên hôn là nhìn vào giaà thế, nhưng chúng ta thấy là đại tiểu thư cùng Quân nhi rất xứng đôi, hơn nữa đại tiểu thư đối với Quân nhi chúng ta có ý, sau khi liên hôn nhất định có thể cầm sắt hài hòa. Về phần gia thế......”
Tần phu nhân cười cười,“Lão gia nhà chúng ta là xuất thân khoa cử, nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ dựa vào ân điển mà mưu cầu đường công danh.”
Lời này đem trả lại hết cho thái tử những lời vừa nãy của hắn, làm cho hắn thật khó chịu, nhưng cũng không có cách nào.
Hắn luôn cảm thấy Tô Nhu Nhi sẽ gả cho mình làm thái tử phi, hắn thấy không xấu, nàng mềm mại, dáng vẻ tiểu thư khuê các chân thành, ôn nhu.
Hắn nghe phụ hoàng nói với Lương phi rằng Tần gia cùng Tô gia sắp làm đám hỏi, nàng sắp gả cho nam nhân khác, hắn đột nhiên cảm thấy hết sức khó chịu.
Thật giống như bảo bối vốn tưởng là của mình đột nhiên lại thuộc về kẻ khác.
Loại cảm giác này nói không nên lời, cũng tuyệt đối khổ sở.
Huống hồ dù cho Tả Thượng thư đồng ý thì Tô Nhân Vũ có chịu không?
Hắn học tập biện pháp của Tô Mạt, không thể để cho phụ hoàng đánh mất ý niệm tứ hôn, liền loại bỏ Tống Dung Hoa.
Hắn cũng muốn làm cho Tần Nguyên Quân buông bỏ Nhu Nhi, rời khỏi cuộc đấu.
Ai biết Tần phu nhân thoạt nhìn nhu nhược nhưng lại ứng phó hoàn hảo như vậy.
“Có lẽ Tần phu nhân không biết, trong lòng Tô gia đại tiểu thư đã có người khác.”
Thái tử hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Tần phu nhân nhíu mi, chính nghĩa nói: “Thái tử điện hạ sao lại nói như vậy, dù ngài chỉ thuận miệng nói nhưng lời của ngài có thể phá hủy danh dự của một thiên kim tiểu thư như nàng ấy. Đối với thiên kim tiểu thư mà nói, danh dự còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa.”
Thái tử lạnh lùng nhớ đến lời đại tiểu thư muốn hắn buông tha cho vinh hoa phú quý, trong lòng thầm nghĩ: Nàng có chịu buông tha thành kiến với ta hoặc thà ૮ɦếƭ không lấy người khác đây?
Hắn giơ tay lên cằm, cũng không thèm nhìn Tần phu nhân: “Bản cung chỉ đang nói sự thật, về phần Tần phu nhân, bà có tin hay không tin thì tùy. Cáo từ!”
Nói xong hắn cho người để vật phẩm hoàng đế ban lại, dẫn theo người nghênh ngang mà đi.
Tần phu nhân cảm thấy cả người vô lực ngồi trên ghế, trong lòng thầm nói nàng sẽ không chủ quan phỏng đoán tâm của một nữ hài tử. Nhưng nếu thật sự đại tiểu thư thích người khác, thậm chí là thái tử?
Nghe giọng điệu của Thái tử, chỉ sợ tám chín phần là thật, nếu không đường đường là thái tử lại can thiệp vào chuyện kết hôn của thần tử.
Tự nhiên là có thể.
Nàng nhất thời cảm thấy trầm trọng, nghĩ có nên cùng Tả phu nhân thương lượng đôi chút hay không. Dù sao, nữ nhi của Tả phu nhân sắp gả cho thái tử làm thái tử phi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc