Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 381

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tuy rằng hoàng đế nhìn thấu mọi sự, nói không cần lo lắng, Tô quốc Công sẽ không sao.
Nhưng gần vua như gần cọp, sự tình rốt cuộc như thế nào, trong lòng mọi người cũng không thể yên lòng, cho nên nói không lo lắng tức là giả.
Chỉ là cũng may hoàng đế đang lúc tráng niên, hơn nữa mặc dù có chút đa nghi, mấy năm nay, cũng đã cải thiện rất nhiều, đối với thần tử cũng tương đối khoan dung.
Sẽ không giống với vài năm đầu mới đăng cơ, động một cái là nổi giận, phê duyệt tấu chương nếu nhìn thấy nội dung soán vị ςướק ngôi liền mất hứng, liền tìm cơ hội xử trí quan viên dâng tấu chương đó.
Huống hồ lão phu nhân chắc chắn rằng, nay hoàng đế cũng cần Tô gia, sẽ không tùy tiện xử trí Tô gia.
Chỉ có thể nói có người muốn lợi dụng chuyện có thích khách này, để chèn ép Tô gia, rốt cuộc là ai, đương nhiên liếc mắt một cái liền hiểu ngay.
Xem ra là hoàng đế muốn lợi dụng Tô gia, để làm suy yếu thế lực Tống gia, dù sao quyền thế của Tống gia càng lúc càng lớn, rắc rối khó gỡ, thế lực ưu tú.
Hoàng đế không yên tâm, nhưng Tống gia đương nhiên cũng không ngồi chờ ૮ɦếƭ, nhất là Tống tả tướng, người này bảo thủ ngoan cố, trời sanh tính tàn nhẫn, lại mê luyến quyền mưu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Quen dưới một người trên vạn người, sẽ không cam tâm làm người dưới hai người trên hai vạn người kia.
Tô Mạt kết luận phụ thân không có nguy hiểm, nhưng Hoàng Phủ Cẩn......
Nàng luôn cảm thấy có cái gì đó nghĩ không thấu, không hợp lý, lẽ ra dựa theo sự tình phát sinh, nếu không phải do thiên tai ngẫu nhiên như vậy, vậy khẳng định sẽ có manh mối của nó.
Mục đích của người bày ra kế hoạch này, biểu hiện của người bị hại, phản ứng của người xung quanh......
Lấy ích lợi quy về người nào đó để phán đoán chuyện này, tựa hồ cũng không thông, dù sao mọi người cũng không phải là con rối, sự tình luôn đang phát triển biến hóa, sẽ không giữ duy trì nguyên trạng bất định.
Sau sự kiện ám sát, nhóm người của tả tướng lập tức nắm trong tay quyền chủ động, bài trừ mọi nghi hoặc.
Bề ngoài thấy đắc lực nhất, nhưng như vậy ngược lại càng làm cho nàng không xác định được.
Tống tả tướng không phải kẻ ngốc, không có khả năng tùy tiện ám sát hoàng đế, càng không thể có thể sử dụng loại chuyện ám sát hoàng đế này để ngụy trang, nhằm đạt được mục đích lật đổ Tô quốc công.
Nghĩ không ra nàng bèn không thèm nghĩ nữa.
Liên tục hai ngày, các nàng đều ở trong Hoa Xuân uyển không hề đi ra ngoài, Hoàng Phủ Giác mỗi ngày đều sai người đến truyền tin, báo cáo một chút tình hình của Tô Nhân Vũ và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ nói bọn họ vẫn tốt, những cái khác không nói nhiều, dù sao cũng không thể vi phạm quy định.
Tô Trì đã trở về một lần, lại biểu đạt ra sự bất mãn, tựa hồ không muốn thú ( cưới) An Bình công chúa, lão phu nhân cũng không có tâm trạng quản chuyện này, giáo huấn hắn khiến hắn bỏ đi mất.
Tô Việt hôm đó liền chạy vội về Hoa Xuân uyển, cũng hỏi thăm hết thảy các bằng hữu của hắn, thuận tiện kêu đám bằng hữu đó giúp hắn tìm hiểu tin tức.
Bởi vì tính mệnh của phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn không gặp nguy hiểm, Tô Mạt cảm thấy không cần vận dụng đến thế lực bí mật của Thái Bình các, nếu không một ngọn gió lay động ngọn cỏ, vạn nhất bị hoàng đế biết, bại lộ điều gì đó, vậy sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
Dù sao sự tồn tại của Thái Bình các là không nên có, bí mật tổ chức tiền triều, triều đại nay nếu còn tồn tại, bất kì hoàng đế nào cũng sẽ thấy sợ hãi .
Cho nên sẽ do nhị ca phụ trách tìm hiểu tin tức.
Tô Văn Nhi quỳ một đêm, cuối cùng cả người cứng ngắc, trực tiếp ngất đi, lão phu nhân kêu người đem nàng ta đi tới sân viện bên cạnh, dặn dò nàng ta cùng Vương phu nhân ngoan ngoãn ở nơi đó không được tùy tiện ra ngoài, lại phân phó mụ mụ để ý bọn họ.
Lão phu nhân sai người chuẩn bị lễ vật, phân phó Tô Việt cùng đại tiểu thư, Tô Mạt,“Các ngươi đi Huệ Xuân uyển, Việt nhi thăm dò một chút Tần công tử, Nhu nhi cùng Mạt nhi hai ngươi đi bái phỏng Tả phu nhân cùng Tả gia đại tiểu thư.”
Sau đó lại dặn dò một số chi tiết, cùng với một số cách thăm dò phải chú ý trong lúc nói chuyện.
Ba người vâng dạ, trước tiên phái mụ mụ cùng gã sai vặt đi đưa thiếp bái phỏng, sau đó nửa canh giờ sau, mới ngồi kiệu đi.
Ba vị phu nhân sống tại Huệ Xuân uyển ở bên trong cửa đón tiếp, người sai vặt bước lên hành lễ, Tô Việt lập tức đưa lên một ít dược liệu,“Tần phu nhân, đây là chúng ta gom lại, sai người đi về lấy tới đây, đưa cho Nguyên Quân huynh dùng, sẽ khỏi nhanh hơn.”
Tuy rằng Tần gia cũng có được không ít hảo dược ( thuốc tốt), hoàng đế cũng có ban cho, nhưng Tô gia tặng, mặc kệ là dựa vào dược liệu hay về phần tình cảm mà nói, đều là Tần phu nhân nguyện ý muốn nhận.
Bà cực thích Tô Mạt, dù sao con mình cũng là Tô Mạt cứu.
Đối với đại tiểu thư bà cũng rất vừa lòng, nếu làm con dâu mình, quả thực vô cùng tốt.
Tần phu nhân vốn là người đoan trang, hơn nữa tính cách có phần thanh cao, tuy rằng hiền hoà nhưng cũng hơi có chút soi mói.
Mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát đại tiểu thư, lại cảm thấy nàng ấy thoải mái hào phóng, cách xư xử tuy rằng không hoàn toàn hòa khí, nhưng ôn nhã lễ độ, không xa không gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ hợp tính tình của mình.
Bà rất vui mừng nói:“Mời mấy vị đến chỗ Tả phu nhân ngồi chơi, Tô công tử xin đi theo thiếp thân tới thăm Quân nhi, hắn đã khỏe lại nhiều, nằm ở trên giường cũng buồn , có công tử tới chơi, hắn sẽ vui mừng vì có người nói chuyện.”
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi theo Tả phu nhân cùng Trần phu nhân nói chuyện, Tô Việt liền đi theo Tần phu nhân.
Trong các gia tộc ngoại trừ Tô gia cùng Tống gia, hầu như không có nhiều lắm tử nữ đi theo, cơ bản chỉ có các tiểu thư đến đuổi kết hôn, và các thiếu gia cần mưu cầu tiền đồ, những người khác hầu như không đến.
Nếu Tô gia không phải do hoàng quý phi giữa đường xông ra nói đỡ, Vương phu nhân, nhị tiểu thư cũng không thể tới đây.
Tô Việt theo Tần phu nhân đi tới điện thờ phụ, nha đầu vén lên rèm cửa trúc màu tím, hướng vào bên trong thông báo một tiếng.
Tần Nguyên Quân nghe thấy Tô gia có người đến, gấp đến độ muốn rời giường, Thu Hồng nha đầu bên người hắn vội ngăn cản,“Thiếu gia, ngài xin chú ý chút đi, đừng làm vỡ miệng vết thương!”
Tần Nguyên Quân làm sao còn lo lắng đến miệng vết thương, dù sao cũng không ૮ɦếƭ được, hắn vốn là do bị thương không thể xuất môn những hậm hực trở thành hư không, thần thái phấn chấn lên,“Mẫu thân, là huynh muội Tô gia đến đây sao?”
Tần phu nhân mỉm cười, nhìn Tô Việt một cái,“Nhị công tử đừng chê cười, Quân nhi nhà chúng ta rất thích huynh muội các ngươi.”
Tô Việt cười ha ha, tiến lên trước, chào hỏi Tần Nguyên Quân.
Tần Nguyên Quân giãy dụa muốn xuống giường, Tô Việt vội giữ hắn lại, cười nói:“Nguyên Quân huynh, cứ nằm xuống đi, tiểu đệ là đến thăm hỏi, nghe phu nhân nói ngươi đã khỏe lại nhiều.”
Tần Nguyên Quân cười gật đầu, lại hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy bị tấm trướng mạn lụa mỏng che khuất, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy bụi tường vi ngoài cửa sổ.
Tần phu nhân sai người ta đem các loại thuốc bôi ngoài da, thuốc uống của Tô Việt vừa mang tặng ra, đưa hết cho nhi tử của mình nhìn, có thoa ngoài da, có loại sắc uống, còn có uống thuốc trực tiếp luôn.
Tần Nguyên Quân nhìn những thứ chai lọ kia, đều là dùng đồ sứ cực tinh xảo, ngọc lưu ly, đồng đỏ mạ vàng…vv chế thành, miêu tả không hết sự thanh nhã phong lưu, cực kỳ giống khí khái của tỷ muội Tô gia, lịch sự tao nhã .
Vết thương của hắn ở trước *** nóng lên, cái miệng vốn lanh lợi cũng trở nên ngốc nghếch, Tần phu nhân mím môi cười yếu ớt, đứa con ngốc này, nhìn thấy ca ca nhà người ta đã như vậy, vậy nếu là thấy chính chủ, còn choáng váng đến đâu nữa?
Nếu thành thân, đến lúc đó chỉ sợ trong tim trong mắt cũng chỉ có con dâu thôi.
Nói chuyện chốc lát, Tần Nguyên Quân liền nháy mắt với mẫu thân, nhờ bà lưu bọn họ ở lại dùng cơm.
“Tần ca ca khỏe lại nhiều chưa? Ta cùng tỷ tỷ đến thăm ca ca đây.”
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tô Mạt, nghe thấy tỷ tỷ cũng đến thăm hắn, tâm hắn liền không kiềm chế được nhảy loạn lên.
Hắn vội ngồi xuống, vuốt tóc, nhìn về phía Tần phu nhân,“Nương, có phải lôi thôi lắm hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc