Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 380

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bọn họ còn muốn sống lâu nên chẳng ai điên đi chọc Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt cười cười, kéo tay áo Hoàng Phủ: “Tĩnh điện hạ, đừng P0'p ૮ɦếƭ hắn , giết hắn không thể giải quyết vấn đề, càng làm mâu thuẩn gay gắt hơn thôi.”
Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên biết, hắn chỉ tức giận vì Tề Tú Hữu dám động tới Tô Mạt.
Đừng nói hắn chỉ theo lệnh hoàng đế, cho dù hoàng đế có muốn tìm Tô Mạt hỏi, cũng sẽ cho người mời nàng chứ không hùng hổ như bây giờ.
“Nhị ca, ngươi muốn đánh ૮ɦếƭ mệnh quan triều đình sao?”
Một đoàn người nối đuôi từ bên ngoài tiến vào, dẫn đầu là thái tử, Hoàng Phủ Giác.
Thái tử sắc mặt lạnh băng, Hoàng Phủ giác vẻ mặt trầm ổn.
Những thị vệ ở phía sau lập tức tản ra hai bên, đứng đầy trong viện.
Người bên trong lập tức thỉnh an thái tử Hoàng Phủ giác.
Đại tiểu thư với Tô Văn Nhi từ điện phụ đi ra, vừa mới đi đến hành lang chính điện đã nhìn thấy khung cảnh trầm trọng trước mặt, vội vàng đứng lại.
Thái tử cũng đứng lại, quay đầu nhìn nàng một lát mới bước tiếp vào trong.
Hoàng Phủ Cẩn hất một cái, Tề Tú Hữu lảo đảo té xuống đẩ, bộ dáng chật vật không chịu nổi. tùy tùng theo sao vội tới đỡ hắn dậy.
Tô Mạt mỉm cười, tặng Hoàng Phủ Cẩn một ánh mắt trấn an, ý bảo hắn đừng khẩn trương.
Hiểu được nàng muốn nói gì, Hoàng PHủ Cẩn im lặng chờ.
Thái tử ngồi xuống chủ vị, Hoàng Phủ Giác đi tới, lớn tiếng nói cho lão phu nhân cùng tất cả mọi người: “Phụ hoàng sợ Tề thượng thư không biết tình huống, khi tra án sẽ lỗ mãng nên thái tử cùng bản điện hạ sẽ tiếp nhận việc này, Tề thượng thư chỉ cần hỗ theo hỗ trợ.”
Tề Tú Hữu sửng sốt, lập tức nói:“Hạ quan không biết.”
Hoàng Phủ Giác hừ lạnh: “Tề Tú Hữu, chẳng lẽ phụ hoàng muốn ban lệnh gì, trước đó phải hỏi qua ý kiến ngươi sao?”
Tề Tú Hữu sợ tới mức quỳ luôn xuống đất: “Hạ quan không dám, hạ quan không dám!”
Thái tử giơ tay: “Được rồi, làm chính sự quan trọng hơn. Nhị ca, phụ hoàng thấy huynh là người đầu tiên chạy tới chỗ có thích khách, quá khả nghi nên bảo hai đệ dẫn huynh trở về gặp người.”
Mọi người giật mình, lão phu nhân kinh ngạc hỏi:“Thái tử điện hạ, Tề vương điện hạ phải đi cứu giá mà .”
Thái tử đứng dậy, khóe môi kéo thành một độ cong:“Cứu giá? Bệ hạ hoài nghi chính ở điểm này, thật không hiểu tại sao Tề vương biết mà chạy đến đó trước mọi người?”
Thái tử đứng dậy, khóe môi kéo thành một độ cong:“Cứu giá? Bệ hạ hoài nghi chính ở điểm này, thật không hiểu tại sao Tề vương biết mà chạy đến đó trước mọi người? Huống hồ nếu cứu giá, sao lại không bắt thích khách mà để hắn trốn thoát? Hơn nữa không hỏi thăm phụ hoàng mà bay nhanh đi đâu?”
Hoàng Phủ Giác vội nói :“Cũng không phải hoài nghi gì, phụ hoàng chỉ muốn hỏi nhị ca vài câu, mọi người có thể yên tâm.”
Hắn nhìn Tô Mạt, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, không có bối rối hay khẩn trương. Ánh mắt nàng trong suốt, kiên định, nụ cười bình tĩnh toát ra một loại thành thục không hợp tuổi nàng.
Tô Mạt tiến lên, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, nhìn hắn cười: “Nếu bệ hạ có việc muốn hỏi chàng, chàng cứ đi đi, không cần lo chuyện ở đây đâu.”
Không cần xem nàng cũng biết, nhất định là thích khách kia đã nói gì đó với hắn, làm hắn sợ nàng gặp nguy hiểm mới có thể để gã thừa cơ trốn thoát.
Cao thủ so chiêu, chỉ một chiêu đã có thể phân cao thấp, chỉ cần một chút phân tâm, thích khách chắc chắn sẽ thoát ngay.
Hắn lo cho nàng mà bỏ hoàng đế lại, khó thoát nghi ngờ.
Nếu lúc đó hắn cẩn thận quan tâm hoàng đế, ở lại đó cho người đuổi theo thích khách mà không tìm nàng, có lẽ…
Nhưng việc cũng đã xảy ra rồi. giờ nàng cần làm là giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Ta không làm gì sai, cũng không hối hận.”
Nếu việc này diễn ra lần nữa, hắn vẫn sẽ chạy đến tìm nàng trước. Nàng bình yên mới quan trọng.
Nếu nàng có chuyện gì, hắn sẽ hối hận suốt đời.
Hơn nữa, hắn không phải loại người làm xong rồi mới nói hối hận. Cứu hoàng đế là việc nên làm.
Một, người đó là phụ thân hắn.
Hai, công bằng mà nói, lão cũng coi như là một hoàng đế tốt, lão ૮ɦếƭ, sẽ là một mất mát lớn cho thiên hạ, dân chúng và cả triều đình này nữa.
Cho nên, sự việc có xảy ra lần nữa, hắn cũng sẽ đi cứu hoàng đế.
Tô Mạt cười để Hoàng Phủ yên tâm, nàng tự biết chăm sóc mình, cũng bắt hắn cam đoan sẽ giữ gìn thân thể.
Hoàng Phủ Cẩn cáo từ lão phu nhân cáo từ, sau đó xoay người đi nhanh, thái tử đứng dậy, dẫn người đi theo.
Tề Tú Hữu cũng hậm hực bỏ đi .
Thái tử đi đến ngoài điện, nhìn qua bên phải thấy đại tiểu thư vẫn còn đứng ở hành lang, lo lắng nhìn lại.
Hắn chăm chú nhìn nàng loáng một cái, cũng không nói gì, rồi bước đi.
Hoàng Phủ Giác liếc mắt nhìn bọn họ, nói với lão phu nhân:“Thỉnh lão phu nhân đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ cách. Hơn nữa phụ hoàng cũng không nói là Tô quốc Công và nhị ca nhất định có vấn đề, chỉ là......”
Chỉ là có người lén lút quấy rối gây áp lực cho hoàng đế mà thôi.
Lão phu nhân gật đầu, tạ lễ,“Thiếp thân biết, làm phiền điện hạ rồi.”
Hoàng Phủ Giác đáp lễ, lại nhìn về phía Tô Mạt, đi đến trước mặt nàng, có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết biểu đạt ra sao, chỉ nói:“Đừng buồn, không có gì đâu. Nếu có việc muội cứ đi tìm ta.”
Tô Mạt nói:“Cám ơn ngũ ca.”
Hoàng Phủ Giác trên môi vẫn nở nụ cười, giơ tay sờ đầu nàng, cười nói:“Yên tâm, nhị ca là nhị ca của ta, ta sẽ không bàng quan đâu. Cho dù hắn là thái tử, cũng không thể nể mặt ta vài phần.”
Tô Mạt nói lời cảm tạ với hắn.
Hoàng Phủ Giác liền dẫn người rời đi.
Đến dẫn Hoàng Phủ Cẩn đi, là xuất phát từ áp lực bên dưới, không hoàn toàn là thái tử, nhưng Hoàng Phủ Giác xuất phát từ tư lợi riêng, ở trước mặt Tô Mạt, tự nhiên cũng chỉ nói là do thái tử. Hắn vẫn luôn tự bày ra tư thế, chính là bản thân cùng Tô gia, Tô Mạt, nhị ca, đứng cùng một phía.
Ngay sau đó, lại có thái giám đến truyền chỉ, bởi vì bệ hạ gặp chuyện, cho nên tạm ngừng lại việc hồi kinh, để tĩnh dưỡng một thời gian, kêu mọi người an tâm ở lại. Tuyên chỉ xong, thái giám kia nói với lão phu nhân:“Bệ hạ dặn dò lão phu nhân không cần phải lo lắng.”
Lão phu nhân vội khấu tạ thánh ân.
Nhất thời, Tô gia cũng không có tâm du ngoạn, đều ngồi ở trong điện của lão phu nhân, nói chuyện trấn an cho nhau.
Lão phu nhân nhớ tới điều gì đó,“Nhị thiếu gia đâu?”
Tô Mạt vội nói:“Tổ mẫu, chúng ta vốn tưởng rằng phải hồi kinh, nơi này không có chuyện gì nữa, ta thỉnh nhị ca và A Cổ Thái đi Hoa phố rồi.”
Lão phu nhân gật đầu,“Ừ, ngươi đã nói qua, ta có chút hồ đồ, vậy mà quên mất.”
Tô Mạt cả kinh, nhìn lão phu nhân, thấy khuôn mặt ngày thường khỏe mạnh của bà nay như già thêm mấy phần, vội trấn an nói:“Tổ mẫu, bệ hạ đã nói rồi, không có việc gì đâu.”
Lão phu nhân lắc đầu, có những chuyện, cũng không nhất thiết phải nói với tụi nhỏ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Trì thế nhưng không ra mặt, bà thở dài, gia đình này, còn có thể trông cậy vào con trai trưởng sao?
Tô Mạt thông minh bực nào, đương nhiên là lập tức đoán được tâm tư của lão phu nhân, nhưng cũng không tiện nói nhiều.
Lúc này bên ngoài mụ mụ tới truyền lời, nói nhị tiểu thư đã trở lại.
Lão phu nhân đột nhiên giận dữ nói:“Đã trở lại còn không mau đến thỉnh an, chẳng lẽ phải chờ bà già này dẫn theo toàn gia tộc ra ngoài cửa nghênh đón sao?”
Mụ mụ kia run lên, sợ tới mức cuống quít đi truyền lời.
Chỉ thấy nhị tiểu thư thướt tha từng bước lả lướt đi tới, như làn gió nhẹ vờn liễu, phe phẩy trên mặt nước uyển chuyển nhởn nhơ.
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Tô gia nhà chúng ta từ bao giờ có loại con cái cám dỗ này. Chẳng lẽ gặp tổ mẫu cũng cần bày ra bộ dáng dụ dỗ đàn ông khinh cuồng như thế?”
Tô Hinh Nhi sâu sắc đồng ý, ra sức gật đầu,“Tổ mẫu nói đúng.”
Tô Văn Nhi chậm rãi đi vào chính điện, miệng nói thỉnh an lão tổ mẫu, nhưng không thấy miếng đệm quỳ gối, bèn quỳ giả bộ, đợi lão phu nhân nói miễn lễ.
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng,“Như thế nào, nhị nha đầu đã cảm thấy ngày mai ngay tức khắc liền bay lên biến thành phượng hoàng sao? Bà già ta đây chịu không nổi cái lễ này của ngươi?”
Trong lòng Tô Văn Nhi trầm xuống, lập tức quỳ xuống, đầu gối của nàng đau đến nỗi như bị kim châm.
“Tổ mẫu minh giám, Văn Nhi không có ý này, Văn Nhi xin thỉnh an lão tổ mẫu.”
Lão phu nhân lại không quan tâm, mà nói với Tô Hinh Nhi:“Cho dù là có việc, chúng ta cũng không thể loạn. Cũng chả có gì to tát, sóng to gió lớn, ta thấy nhiều rồi. Các ngươi đi lấy kim chỉ đến đây, ta muốn nhìn xem các ngươi học moon nữ hồng như thế nào. Nháy mắt sẽ tới tiết đoan ngọ, tất cả đều thêu vài hương túi đi!”
Lại không để ý tới Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi không dự đoán được tình hình này, vốn định trở về xem náo nhiệt, nào biết đâu rằng, lại bị lão phu nhân bày ra màn này.
Đầu gối đau như bị kim châm, lại không thể tùy tiện đứng lên, chỉ có thể quỳ , trong lòng vô cùng khuất nhục, hận không thể đào cái hố chui xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc